Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

THƠ



PHỐ QUÊN...



TỐI - SÁNG



NHÁP





NHÁP

Người đừng diễn vai hề
Nháp mình trong bản ngã
Đời vay thì phải trả
Tất tả rồi cũng thôi
Cứ bạc trắng như vôi
Cứ lên ngôi hạ bệ
Cứ tập mình mặc kệ
Câu nệ gì thấp cao ?
Ta nào dám đến trao
Trái tim từng khập khểnh
Tập tênh hay ngãng nghễnh
Thể nào rồi cũng đau
Đừng cứ hỏi vì sao ?
Rã rời thân thể xác
Mùa thu mùa xanh ngát
Ký hoạ rát phận người
XeomSG

EM ĐI



HÀ NỘI.... EM



HÀ NỘI...EM

Em hỏi Sài Gòn có bao giờ lạnh hay không ?
Có gió bấc mênh mông… về con phố ?
Có hoa sữa nồng nàn như cố ?
Gom nhặt mùi hương… giữa phố đông người
Ư… ! 
Sài Gòn anh…đợi mãi nụ cười
Chờ hoài, tại Em lười thức dậy ?
Hà Nội Em…
sóng Hồ Tây mùa nào cũng vậy
Lao xao… giữa bãi sậy ngút ngàn.
Hà Nội Em có còn trút lá vàng ?
Thu mùa chia tay, võ vàng ngóng đợi
Nước tràn đê sông hồng vời vợi
Có chia Sài Gòn anh, khoảng đợi…nhớ thương ?
“Hà Nội mùa này trầm mặc” phũ sương
Hồ Gươm tráng gương, “mong manh như lụa”
Xin Em gửi vào anh một thời goá bụa
Nơi Em còn ngập ngụa nỗi đau
Sài Gòn anh… chờ đợi Em trao
Cái rét đông nao nao sương trắng
Lá bàng vẫn rơi đêm …ngõ vắng
Anh sẽ gửi cho Em, chút nắng ấm…trong này
Thuydu

XA...GẦN



LỐI VỀ



LỐI VỀ

Em say với những nỗi lặng thinh
Với nghiệt ngã của xám màu nấm đất
Niềm tin cuộc đời Em dấu cất
Dưới đáy vực sâu, mút mắt những mơ hồ.
Phải cuộc trần đang rơi vào khoảng điên rồ ?
Những mặt nạ được trát dày lớp sơn lừa dối
Ít ỏi thật thà sót còn, phải mày mò trong đêm tối.
Nên tình thân đi hoang chẳng một lối quay về ?
Em hỏi đời, đời rặt những não nề
Thiệt – chân, dối - lừa thừa trên đầu lưỡi
Ngược xuôi lũ ruồi bu đầy rác rưởi
Nên phần người đành ngửi những hôi tanh
Đâu chỉ là anh !
Bức tranh thiếu màu nắng hanh nên hóa thành lệch lạc.
Vô tình dẫn Em vào phận bạc
Để từ ấy… Em hóa nhợt nhạt miền đời
Khi hương bùn chân quê được thay bằng mùi nước hoa quyến rũ tuyệt vời
Người bị lạc nhau nơi những rối bời toan tính
Trong trĩu nặng, hoài nghi có lúc Em phải nén kìm, câm nín.
Lấp kín nỗi đau, nơi chính trái tim mình
Hãy cố chắt chiu giọt long lanh từ trong ánh mắt nhìn.
Để dành niềm tin, để không vuột mất khi đã trao
Cũng có thể là…còn đó những nỗi đau.
Nhưng cố cầm trước sau dù gam màu đen tối.
Ai cũng cần một lối
Nên ta cần nắm tay nhau đi…trong đêm nối mịt mù
XeomSG

GIỜ THỨ 24...TẬN CÙNG



GIỜ THỨ 24…THANH ÂM

Giờ thứ 24 tận cùng ngày im bật nụ cười
Những dấu vết mượn vay, cuộc người trong số phận
Những linh hồn chập chờn uất hận
ảo ảo, mờ mờ nuối chút cặn anh linh

Lũ mọt cứ rào rào giữa đêm lặng thinh
Ta thì như lạc cõi u minh nơi chín tầng địa ngục
Giá cuộc mình được đánh đổi trong lằn ranh vinh nhục
Tình cảm nhân gian như củi mục bỏ thừa

Cái bản ngã tập cho ta sống dối lừa
Vo tròn tất cả chẳng lọc điều sai đúng
Từng chặp cơn ho cứ trào lên…ngực lún
Lập thể gầy gò, manh mún những cơn đau

Đêm càng vào sâu, ánh nhìn càng hanh hao
Phố tắt thanh âm, thu đang chờ trao mùa hoa sữa
Ngọn gió heo may về ngập ngừng trước cửa
Lượm lặt, khơi tro… ánh lửa lụi tàn.
Vevoidongsong

TRẮNG ĐÊM



TRẮNG ĐÊM

Đã qua một lần đau
Anh hiểu thế nào là thật chân nhân thế
Những trắng đêm một mình ngồi tựa ghế
Anh tự hỏi rằng ? đâu là vế yêu thương

Thật ra có cần vấn vương ?
Tự dối mình…soi gương phân đen trắng
Thời gian còn rất ngắn
Có nên không ?...ta tự vấn mình

Anh nào chọn đâu ? phía trước chùng chình
Bởi sự ích kỷ có hình dáng cũ
Nỗi đau xưa dường như vẫn phũ
Cái nghi ngờ đã đủ xoá chưa ?

Xin Em đừng thay mưa
Đừng cố gột rửa điều chưa có thật
Cứ để anh bước vào khung cửa chật
Đứng nhìn rồi đi…với dị tật nơi tim

Anh sẽ chỉ lặng im
Em biết rồi mà hiển nhiên như vậy
Chung quanh Em ...còn nhiều lắm bạn bè giúp Em đứng dậy
Rồi Em sẽ vui thôi chẳng phải cậy tình anh

Em đừng hỏi tại sao ? 
anh dựng một làn ranh
Cái chính danh, anh không muốn tin là em lừa dối
Vì vậy anh chỉ muốn kịp dừng 
đứng nhìn Em từ trong bóng tối
Để vẫn cảm nhận thấy ở Em, một lối …sáng trong
Vevoidongsong

NGU NGƠ



TƯỞNG


Thân tặng chú Thuydu
 TƯỞNG
 
Tưởng ...con tưởng mọi thứ như màu hồng đấy ạ.
vội vã rời khỏi vòng tay...nhưng chưa biết dòng đời
con muốn đi khám phá những miền đất lạ
và dặn lòng là tất cà sẽ vượt qua
Tưởng...con tưởng đời sẽ trải hoa
nhưng nào ngờ toàn ghét ganh hơn thiệt
Tin... con tin vào tình người mãnh liệt
Nơi chốn thị thành giữa thiệt và ngoa
Những phố phường màu sắc xa hoa
nhưng ai biết đằng sau là điêu ngoa gian dối 
con sợ...sợ một ngày mình sai lối
vì miếng cơm mà giẫm đạp lẫn nhau
Nhưng chú ạ...!
Trong con còn đó nỗi khát khao
Sống sao phải… giữa bộn bề đen trắng
vật chất xa hoa...con biết chỉ là vị đắng 
Trên đường đi con sẽ thắng chính mình.
Tương lai phía trước sẽ định hình
Không làm con chùng chình khi giông bão
Mẹ, Cha đã ủ ấp cho con hoài bão
Chú cho con những thơm thảo tình người
con sẽ sống..sẽ luôn nở nụ cười..
Như chú đã đem cho con niềm hy vọng 
Tin con chú ạ ! ..người mà con kính trọng 
Con sẽ vươn lên với khát vọng không ngừng
Sẽ không có chướng ngại nào bắt được con dừng
Bởi trong con trái tim vẫn từng nhịp đập.
Đêm nay lòng con nỗi niềm dồn dập
Mượn vần thơ cùng gặp chú thương



DÂNG...



ĐEN - TRẮNG



MONG



ĐÁ CUỘI



THÌ THÔI



SẼ CÓ MỘT NGÀY



NỨT RẠN



CUỘC BUỒN



TẶNG HẾT CHO MÙA




HÀ NỘI...HEO MAY



MƯỢN



THÁNG 10



THÁNG 10

Tháng 10…
Anh lại về đi trên phố Nguyễn Du
Hà nội Em nồng nàn mùi hoa sữa
Mùa thu dường như qua hơn một nửa
Nghe gió heo may trời sắp sửa sang đông

Hoa sữa Em chẳng kiêu sa như hoa ở phố chợ đông
Chỉ thầm nuôi những ước mong mùa hạnh phúc
Đêm trở gió Hà Nội Em ru khúc
Màu trắng phớt hoa …phút gió tỏa hương

Những vòm tròn hoa phũ sáng mù sương
Như tráng gương con đường phố cổ
Ở nơi nào Hà Nội Em dành cho anh một chỗ
Giữa hồng tâm về vỗ yêu thương

Nào rực rỡ đâu ? sao hoa để lại vấn vương
Trong hồn anh cái hương mùi phảng phất
Hay bởi tại tình yêu em dấu cất ?
Trời trở đông còn lất phất mưa thu

Vevoidongsong

THU HÀ NỘI



CUỘC TẠM



CUỘC TẠM

Khổ là thuộc tính cuộc người
Bởi ngay khi mở mắt trào đời lại không cười đã khóc
Rồi sau đó bắt đầu với chuỗi ngày tang tóc
Vui kề buồn…hạnh phúc nối khổ đau

Mới hôm qua thôi thương yêu vừa được trao
Thì hôm nay sao nhận điều phản bội
Sống như lạc giữa bộn bề chật chội
Mà lòng lại như thấy rỗng không

Cũng thử đôi lần tập sống như một kẻ ngông
Bất cần đời, không cần: cân – đong – đo - đếm
Muốn đạp đổ tất cả những gì phù phiếm
Khoát áo nâu sòng tìm kiếm chút tịnh yên

Nhưng…! Nào được đâu vì còn vướng những chung – riêng
Nên cứ triền miên nhục – vinh vô tận
Đắng cay tột cùng…âu lo gánh nặng
Đêm trắng mông mênh giọt mặn đếm canh qua.

Có những lúc nghĩ…muốn mình đi thật xa
Nhưng trời đất bao la tìm hoài vẫn không chỗ trốn
Muốn nằm xuống nhắm mắt nhẹ nhàng, từ tốn
Vào cõi vĩnh hằng song khốn nỗi chẳng dễ chi

Cuộc trần mà ! ai cũng bảo…một chữ bi
Mới tập tễnh bước đi đã luôn té ngã.
Cứ thế nợ đời có vay, có trả
Như tiếng ve ra rả khúc buồn thiu

Người ta bảo…Sống là để yêu
Có đâu nào ?...Sống chỉ là phiêu phiêu cuộc tạm.

ANH CHẲNG NHỚ ĐÂU



RỒI SẼ



LỞ VỚI XUÂN THÌ



NUỐI MÙA


NUỐI MÙA



Nuối gì Em ? sao không gửi cho anh mùa thu
Dẫu tàn tạ hay là lần thu cuối
Hà Nội heo may, sớm trắng mờ sương muối
Gió sông Hồng đắm đuối ru ai
Se lòng anh những buổi sớm mai
Giữa xa lạ dòng đời vay trả
Giữa cuộc người áo cơm hối hả
Để sông hờn mang sóng cả giăng giăng
Chờ đợi Hà Nội “Thu”… chờ đợi “Trăng”
Ở cái mùa đẹp hơn tất cả
“Mùa vơi đầy” nguyệt luôn sáng toả
Hẹn hò…ai !? mọi ngả vợi trông.

VẾT NGÀY



VẾT NGÀY




Nếu có một ngày ta được làm người khờ dại
Tự hạnh phúc vô cùng : chạy, nhảy, cười, la
Thêm một ngày ta để riêng ta
Mặc nhân thế phôi pha, nhợt nhạt
Vết ngày là chung rượu lạt
Đêm bặt câm trong ngột ngạt đặc dày
Sự lặng im thiêu đốt…trật trầy
Ta chạm đáy vũng lầy cô đặc
Quy chuẩn ngôn từ luôn hai mặt
Niềm tin bỗng chốc hoá đặt điều
Thảo thơm không nhặt cũng đã nhiều
Như lạc giữa buổi chiều tĩnh lặng
Sông. Từng qua thác ghềnh bao chặng ?
Biển. Còn vị mặn nồng nàn ?
Người. Còn chờ không với chút khẽ
khàng ?
Có bao giờ nắng vàng không quay lại ?

VỀ CÕI VÔ THƯỜNG







VỀ CÕI VÔ THƯỜNG

Em…!
Cuộc người vốn là sự xô chen, giựt giành, chà đạp
Phải – Trái trở xoay phức tạp vô ngần
Khi điều giản đơn là cái ta cần
Chợt bỗng hoá ngàn lần rắm rối
Sống giữa ngày mà như đêm tối
Nẻo đi, đường về cũng chẳng còn lối cho ta
Đôi lúc tự hỏi rằng, bao chừ nhân thế hiểu ra ?
Để sự điêu ngoa sẽ không còn tồn tại.
Ngày ấy Em ! chúng mình cùng quay lại
Chỉ một chút cho nhau…thơ dại mộng hoa
Chỉ một chút cho nhau…nào ngại đường xa
Chỉ một chút cho nhau…tình ta diệu vợi
Một chút thôi…ta không cần nghĩ ngợi
Một chút thôi…ta vẫn đợi trăm năm.
Cuộc trần ta cần lắm những bóng râm
Cần trái yêu thương từ hồng tâm không đổi
Đạo lý ở đời, giờ sao mòn mỏi ?
Thôi thì ta tìm nhé Em… 
về cõi vô thường