Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

NỖI NIỀM


TƠ LÒNG


LẠC MÙA


TÌM ĐÂU


NGHE NHƯ


NGƯỜI DƯNG


QUEN


TƠ TÌNH


CHO MÙA THU CỦA NHAU

CHO MÙA THU CỦA NHAU
 
Chúng mình tập thương bằng “những bùa mê”
Bằng chiếc lá ủ ê chiều qua em nhặt
Ký ức mùa thu là điều có thật

Hôm qua anh đem đặt… nó trước hiên nhà

Nơi phía góc café Sỏi Đá nhạt nhòa
Từng hạt rơi và mảng tường loang lổ
Ông trời tạo chi cuộc trần đau khổ
Cuối ga buồn… là chỗ mênh mang

Hỏi chúng mình sao cứ mãi dỡ dang?
Em bay về trong ngổn ngang trắng xóa
Ở phía xa anh góp gom những phận đời chấp vá
Câu thơ buồn rơi chiếc lá thu xưa.


Duthuymiengiang

HOÀI XƯA


MÊ SẢNG


EM VỀ


MƯA ĐÊM


CHẮC LÀ


BÓNG VÀ HÌNH


CHÊNH CHAO


RU


TỈNH...SAY


TẬP THƯƠNG


ÂM BẢN


NỬA MẢNH TRĂNG GẦY


ĐÊM RU


MỘC MẠC


VU VƠ NỖI NHỚ


VƯỜN YÊU


VÔ CỚ


HƯ ẢO


VÔ TÌNH


TRẦM MẶC


ĐAU NGÁI...CON ĐƯỜNG


KHOẢNG TRỐNG


RỔNG MÙA


CÓ MỘT NGÀY...PHẢI THẾ?


CÒN AI - CÓ AI!?


VẬN THƠ SỎI ĐÁ

VẬN THƠ SỎI ĐÁ

Đêm nghe bước chân Nai
Dẵm lá rừng thẳm khuya hoang vắng
Có còn chút hương nồng của nắng
Đọng mông mênh khoảng trắng trời sao
Dạ từ thuở hồn nao…
Trăng khắc lời vận thơ sỏi đá
Gió đong đưa cành lá
Hoẵng tát vang côi cút gọi đàn
Mơ một ánh trăng vàng
Chờ ẩn tâm cô phụ
Chinh phu chờ đêm hội tụ
Để… sẽ không hóa đá vì mong.
Thơ Ai nén từ trong ?
Mặn mắt cay giọt hồn sâu nặng.
Nguyệt tà canh đêm tận.
Khách hiểu nỗi chờ mong ?
Lòng suối reo khúc hát rừng thông
Nỗi xót xa nghìn năm còn vọng
Điệu dân ca câu hò vẫn đọng
Người ngập ngừng một giọng Đế kinh
Đêm đầy sao phơ phất một anh linh
Đã lạc đâu điệu Nam ai một nửa…?
Thẳm rừng sâu bập bùng ánh lửa
Dậy bình minh tàn lụi đêm đen.
Vận giữa giòng thi vị hương men
Tửu Huỳnh Hoa ru hồn người ngụ
Vân Phong ngọn xua đêm ủ rũ
Ló rạng ngời vầng Nhật lung linh
Vẳng hồi chuông kình giật u minh
Ê a trẻ đồng giao ngày mới
Thơ đong tình tim ngời phơi phới.
Giữa chợ đời cũ mới cùng ta.
Thuydu

ĐI LẠC ĂN NĂN

Đi lạc…ăn năn

Dòng đời nào không gợn sóng lăn tăn ?
Vực thẳm nào ? ngăn đường ta đi tới
Tình đã qua, hụt hẫng lòng chới với
Thiện – chân nào ? ta với tới còn xa
Ngày ta hiểu ra
Xám hối, ăn năn thì sợi đầu hóa bạc
Bởi…! biết đâu là đường lạc
Ta từng đi theo dấu hạc hình hài
Trả lại người xưa những giấc mộng dài
Trả dỗi hờn một thời nông nổi
Nghe hơi thở nén từ lòng phổi
Dòng máu đen chưa kịp đổi thành hồng
Hạt nào rơi đọng lại quanh tròng
se cay mắt bão lòng cuộn sóng.
Trả cát bụi nơi sa mạc nóng
Trả dòng sông lạnh cóng trời đông
Trả kiếp hư vô cùng những quạnh mông
Trả câu hẹn thề từ ai từng hứa
Tình có phải chỉ dành cho đôi lứa
Trong những cơn mưa chất chứa chờ rơi
Thương yêu nào rồi cũng sẽ vơi
Khi cuộc chơi tàn tình canh bạc
Ừ thì ta từng đi lạc
Giữa trong nhau bằng những mạc ngôn
Nào ai muốn vùi chôn ?
Một thời yêu thương, một thời bão nổi
Nếu từ tôi là muôn ngàn tội lỗi
Xin hãy thứ dung lầm lỗi một đời
Chẳng trách đâu vì tại ông trời
Chỉ trách mình chẳng duyên, chẳng phước
Để…trong đêm mưa, lại lầm lủi bước
Tìm "một cõi người – có mấy những ăn năn ”
Tìm lời trối trăng.
Tìm một vành khăn tang trắng
Khóc tiễn đưa cõi người hoang vắng
Từ nơi khuất nắng vọng về
Lời nỉ non như rất cận kề
Kiếp hư vô nặng nề lê bước
Cuộc đời nào ai đoán trước
Bởi từng tin lời hẹn ước đầu non.
Tin từ những nụ môi son
Khi ví von cái thời con trẻ
Về làm chi ? con đường đã rẽ
Người đằng đông, còn kẻ đằng tây
Cứ để ai trôi vào những tầng mây
Qua ngọn cây một thời khô hạn
Nếu đời không còn bầu bạn
Những ăn năn cũng đã cạn…lâu rồi ?
Thuydu

NÚT THẮT

NÚT THẮT
Ừ ! thì ta đã lạc nhau
Mỗi đứa mỗi đường vì sao ta không nhớ nỗi
Hay tại cuộc người luôn ẩn chứa điều thay đổi
Đừng ngạc nhiên em - đừng dỗi, đừng buồn
Em biết mà vai diễn một vở tuồng
Bi…bắt nguồn từ phản trắc
Những câu thoại lớp lang dường như tắc
Kịch bản rơi vào nút thắt rối ren
Hai nhân vật đan xen
Trắng đen, mập mờ chen nhau…va chạm
Đạo diễn phân vai ví mình là cõi tạm
Nghịch cảnh bày ra bẫy cạm chực chờ
Tình yêu vào vai một gã khờ
Romeo thẫn thờ đứng dưới sân chờ đợi
Mặc cho Juliet còn đang nghĩ ngợi
Kết thúc vở tuồng khơi gợi…hiện
sinh.
Thuydu

THÌ THÔI


VÔ TẬN


HOÁ GIẢI


NẾU MỘT NGÀY

Nếu một ngày...

Nếu một ngày sẽ không còn em nữa
Mùi hương xưa áo lụa cũ... phai rồi
Xin đừng nhớ đừng buồn thương, tiếc nuối
Cõi trần gian em một thuở rong chơi
Nếu một ngày sẽ không còn em nữa
Thì người ơi nước mắt chớ rơi nhiều
Em chỉ muốn lòng bình yên, như thể...
Em đã từng ở giữa trái tim yêu!
Ngọc Yến Huỳnh
Sẽ có một ngày không còn nhau nữa
Vệt thu phai một thuở tạ từ
Một ngày da diết góc tịch trừ
Có phải? là ngày em về…từ hoang phế


Sẽ có một ngày cuộc người phải thế
Như thể… hoàng hôn thay thế bình minh
Em bình yên, giữa phút lặng thinh
Anh rong đuổi chốn u minh…trầm mặc.
Thuydu

HỒN ĐÁ

HỒN ĐÁ

Lá đọng một giọt sương
Nỗi buồn vương trên đá
Dại khờ nên nấn ná
Chấp vá nửa hồn thương

Mượn nỗi buồn soi gương
Đọng mắt sầu vương lệ
Ai đứng kề bên bệ
Đá lạnh lùng trăm năm

Trải tầm nhìn xa xăm
Hoải hoang căm căm lạnh
Màu thê lương bất hạnh
Cùng nỗi buồn quạnh hiu
Thuydu

NẺO KHUẤT

NẺO KHUẤT

Bởi cuộc người là những thiệt hơn
Nên dẫu muốn ngoái mà không quay lại được
Rồi cứ thế mỗi ngàymỗi trượt
Trôi xa hơn dấu cược thời gian

Vì thế người xin đừng đa mang
Giấc mơ buồn lang thang da diết
Đừng níu mãi một thời mắt biếc
Khuất nẻo trời thu chẳng thiết quay về
Thuydu

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

CÓ THỂ NÀO EM

CÓ THỂ NÀO EM

Nói gì đây Em với nghiệt ngả cuộc người ?
Thà cứ lặng im... 
riêng mình thầm lặng
Vui gì ? 
khi trên vai gánh nặng
Những ưu tư, phiền muộn giăng đầy
Đừng Em ! 
với bàn tay bé nhỏ thanh gầy
Em không thể nâng đâu giấc mơ đầy khắc khoải
Cứ để anh một mình nơi miền hoang hoải
Làm ngôi sao hôm trống trải giữa trời
Đừng chối từ... Em ! 
cùng với những lời mời
Bởi chung quanh Em có cả bầu trời hoa đỏ
Còn anh 
chỉ là ngôi sao nho nhỏ
Thì tìm làm chi trong thảm cỏ dại hoang
Xin !... gót hài Em đừng lang thang
Đừng chia nỗi buồn anh mang lặng lẽ
Đừng sẻ san làm gì với kẻ
Làm một ngôi sao buồn tẻ cô đơn
Em biết không ?
Nếu thấy anh rồi nhiều khi Em sẽ buồn hơn
Cứ thật xa đi…còn hơn gần gũi
Ngôi Sao Nhỏ ơi !
cứ để anh buồn tủi
Đừng gần anh, phút giây ngắn ngủi rồi xa
Hãy mặc anh đứng lặng im…nhìn Em với nét đẹp kiêu sa
Vụt qua... 
chỉ cần thôi trong ý nghĩ
Giữa bầu trời mông mênh hùng vĩ
Ngôi sao hôm... 
luôn chỉ đứng riêng mình
Xin Em ! – Đừng nghỉ đến chuyện chúng mình
Được gì để thêm đau như hình xa bóng
Mặc anh đi… 
một mình mong ngóng
Xa thật xa khuất bóng sao hôm.
Thuydu

HÀ NỘI EM

HÀ NỘI…EM!

Ở trong nắng phương Nam 
nhưng anh yêu mùa thu Hà Nội dịu dàng
Như sự mặc định rõ ràng không thể khác
Dư vị bình yên, khẽ khàng …ngơ ngác
Khi nắng chưa kịp về lát phố em qua
Ngõ về nhà em hanh vắng cỏ hoa
“Thoang thoảng Ngọc lan”* loang xa “vườn cũ”*
Giọt café ủ hương mùi quyến rũ
Nồng nàn bay phũ nắng, phũ mưa
Phố Cổ tường rêu in vết dấu xưa
Đoá Cúc vàng kịp chưa? khoe nắng
“Anh nào giục mùa thu”* em!…ngân ngấn
Tại mưa nhiều nên thiếu vắng miền thương
Ta lạc nhau trong cuộc người mỗi đứa một phương
Dường cảm thấy vương vương khung trời vàng lá
Hà nội em một mình lang thang… phố xá
Phương Nam anh vẫn nấn ná…đợi chờ
Thu mùa này em! còn đó những... dại khờ
(*TTV)
Thuy du

ĐÊM GẦY

Đêm gầy.

Thạch sùng than giữa đêm trôi
Nhện giăng bao mối buồn vui tự mình
Trái tim mang một chữ tình
Hư vô ngày tháng lênh đênh phận người
Trắng - Đen đảo ngược sắc trời
Tỉnh – Điên nào biết ta rơi phía nào
Mang trăng sao dệt chiêm bao
Nỗi buồn lặng lẽ nhốt vào cõi riêng
Sóng còn xô sóng triền miên
Sông xuôi về biển có yên một dòng?
Xoáy tròn bao nhịp hư không
Vòng xoay Động -Tĩnh long đong cõi người
Ta chòng chành giữa cuộc đời
Giọt đau thầm… hóa nụ cười héo môi
Thạch sùng, Nhện với Ta ơi!
Nhặt thời gian dệt hương đời đêm đêm...
 Ngọc Yến Huỳnh


Đêm chòng chành, phải đêm gầy?
Hư vô đong đặc đời dày chông chênh
Cõi người sao quá mông mênh
Như con thuyền nhỏ lênh đênh bão bùng
Thạch sùng cất tiếng não nùng
Góc buồn ai nhốt vào vùng vô biên
Trăm năm lạc bước triền miên
“Sông suôi về biển có yên một dòng?”*
Người ơi đừng nặng cõi lòng
Trắng – đen nhân thế vốn vòng trầm luân.
Trả tình thoáng chốc bâng khuâng
Đêm gầy điệu khúc vũ luân cuộc mình
Nhện giăng tơ sợi chùng chình
Nỗi đau thầm lặng giọt tình đắng môi
Thời gian là một dòng trôi
Nhặt sao cho hết bạc vôi phận người…
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

CÒN KHÔNG

Lối em về.

Hết rồi...
Giọt nắng cuối ngày
Lắt lay, nhòe rụng, tan bay...
Rơi chiều!
Đong đêm tích tắc
Cô liêu.
Mù xa sương khói hắt hiu mộng tàn
Hết rồi...
Nhạt ánh trăng vàng
Rưng rưng sóng nước vỡ ngàn giọt rơi
Cũng đành
Tan giữa đất trời
Níu hư không
Trĩu ngậm ngùi
Đắng cay
Hết rồi...
Ừ thôi... lá bay
Nhặt - Mong ép giữ tháng ngày dần trôi
Nửa em về... lối xưa thôi
Nửa em dừng lại chơi vơi cuối trời...
Ngọc yến


Còn…không?

Còn không…? 
chút nắng chiều tàn
Nhạt nhoà hương phấn vội vàng…
rớt rơi!
Mượn đêm giây khắc 
chơi vơi
Mộng tàn loi lẻ phía nơi xa mù
Còn không…? 
một đoá Dung Phù
Ngày tàn, đêm nở ngục tù yêu thương
Thôi đành 
mượn gió tựa nương
Ghì hư vô 
níu tà dương…
bóng chiều.
Còn không…?
một khúc sáo diều
Ngân nga theo gió những điều thơ ngây
Nửa đời tỉnh tỉnh – say say
Nửa tôi trót đã mượn vay em rồi…
Thuydu

MỘT THOÁNG NGỤ NGÔN

Một thoáng ngụ ngôn

 Người lạc về - giữa miền xưa
Ngụ ngôn cổ tích
Đêm mưa chuyện Bà
Dòng sông quê - nước hiền hoà
Lời ru từ Mẹ
Chan hoà thơ tôi
Lạc giữa đời - nhớ làn môi
Người cho tôi biết
Dòng trôi chiều hè
Ngôn từ Người – hoá thành vè
Bâng khuâng soi bóng
Bên kè giếng trong.
Gót hài Người - bước thong dong
Còi tàu đưa tiễn
Hoà trong mắt nhoà
Câu lục tôi - vốn thật thà
Chì xin câu bát
Cùng hoà Người ơi
Khúc vô thường – Ánh nguyệt rơi
Sợi ngà lấp lánh
Trùng khơi sóng dồn
Biển bát ngát - Thuyền là hồn
Lâng lâng Thuyền lướt
Dạ chồn Biển Ai ?
Khoá hồng tâm – say vẫn say
Bay vào ký ức
Đêm nay dại khờ
Ngày xưa dưới bóng trăng mờ
Rừng mơ hương toả
thẫn thờ nụ hôn
Gió bỗng lay - nhớ ngụ ngôn
Cuối thôn xưa ấy
ngọ môn nắng chiều
Tuổi thơ với - một cánh diều
Thả vào đời rộng
giăng nhiều ước mơ.
Thuydu

NGỮ YÊU

NGỮ YÊU


Ngữ yêu là tiếng miền thương
Đọng trên môi, mắt - thắm vương tim người
Cho đời ta nở môi cười
Rực đôi đồng tử, rạng ngời đam mê

Xua tan buồn tủi ủ ê
Lắng sâu, da diết – ngô nghê, ngù ngờ
Vọng vang cảm giác đợi chờ
Thương thương, nhớ nhớ vô bờ khôn nguôi

Ngữ yêu là tiếng rộn vui
Cho ta quên hết tối thui hồng trần.
Thuydu

RU...

RU…

 Ru người, người khóc ta đau
Ru ta lạc giữa chênh chao cuộc mình
Ru đêm vời vợi cuộc tình
Ru ngày dường thấy chùng chình…chơi vơi.
Tình nào có phải cuộc chơi
Vết thương sâu lắng tận nơi cõi lòng.
Đau thương, buồn tủi, chất chồng
Ghét hờn, giận dỗi cái vòng quẩn quanh
Cuộc người tựa một bức tranh
Gam màu sáng tối mún manh, thãi thừa
Thiên thu tình…cũng chỉ vừa
Bỏ tôi ở lại… lọc lừa nhân gian
Thuydu