Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

Ghép mảnh mơ tàn


GHÉP MẢNH MƠ TÀN

Không mang theo gì ngày rời xa
Vắng anh, căn nhà trống hoác
Mọi thứ yên vị lặng câm

Mình em thẫn thờ bước lạc

Ra vào đụng đổ, suy nghĩ miên man
Chân vấp ngày xưa mà thắt tim đến lạ
Hoảng hốt điều gì để trượt chân rồi ngã
Chạm đất bàng hoàng ... mơ vỡ chật đầy tay

Anh không mang gì ... sao mắt em cay
Khung cảnh cũ bây giờ vô cảm thế
Tiếng chim hót ngoài sân giọng khản khô đến tệ
Nguyệt Quế trước nhà hương tỏa hóa vô duyên

Em lẻ loi trên một chiếc thuyền
Lênh đênh mênh mang vô cùng vô tận
Hải đăng đêm là Trái tim không bao giờ biết hận
Nên bến yêu thương là bến cuối cùng

Mảnh mơ tàn xin ghép chữ : BAO DUNG.

Hương Hoàng


BAO DUNG

Ừ !“BAO DUNG”* đi em để thấy nhẹ nhàng
“Ghép mảnh mơ tàn” xua võ vàng có thực
Cố nén kềm nỗi đau trong đáy ngực
Để người bỏ đi chẳng ngờ vực đổi thay

Khi con thuyền dập sóng cuồng say
Sẽ chẳng hay đâu nơi nào đi đến
Em cứ thứ tha, cứ dịu dàng trìu mến
Tin một ngày rồi, thuyền về bến bình yên

Người ra đi, không lấy gì… là kẻ chưa điên
Họ sợ giữa phiên chợ đời… mất cả
Một chút lạc tình, con đường hai ngả
Vẫn đắng đo cho một ngả quay về

Em cứ mình em giữ lấy câu thề
Mặc cho thu hề cợt đùa con tạo
Có khác gì đâu con đường cũng là… đạo
Nghĩa phu thê cao ngạo được gì?

“Mảnh thơ tàn”* mong em cứ thầm thì.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét