Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

NGÕ THỜI GIAN

Ngõ thời gian

 


Vụt trôi qua khắc, giây tích tắc
ngõ thời gian, trắng xoá tóc đời
soi gương, một thoảng thốt rã rời
mùa xuân trôi có chịu lần dời lại ?

Con đường ta qua, đã bao lần chạy
bao ngại ngần, khờ dại, ngác ngơ
lạc đời nhau, lạc cả một vần thơ.
Nên bơ vơ vào giấc mơ ngoạ quỷ

Ở hai đầu nhớ thương…riêng chỉ
một mình ta, tìm lại thời gian.
Còn Người thì, đã lật vở sang trang
để lại đây ngổn ngang thương, giận

Mùa trôi qua, cải trổ ngồng mấy bận
Hỏi thời gian lận đận, lúc nào dừng ?
Câu hò bên sông còn ngắt đoạn nửa chừng
Hay đã lạc vào rừng gian dối ?

Sợi trắng bạc thêm
ở khoảng đời...đêm tối
dường nỗi đau tiếp nối 
…thời gian
thôi thì xin làm mây, một kiếp lang thang
níu thời gian tháng chờ, ngày đợi…

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

NGƯỢC DÒNG



NGƯỢC DÒNG




Và lúc tim đã hoá chay
Thì ngôn từ cũng khó mà lay chuyển
Khi ánh nhìn từ tử đồng hoặc huyễn
Ta hoá thành miễn dịch với yêu thương


Ừ ! đâu có gì để ta vương ?
Thì cho làm gì, nhận làm gì và cần gì thấy ?
Sống để người khác thở thay thì chán ngấy
bởi nhân gian có mấy kẻ thật tình

Thôi thì ta cứ tự vá tim mình
Xoá mất đi những hình với bóng
thời gian… sẽ vụt qua nhanh chóng. 
chỉ còn lại ta thôi tự đóng niềm đau

Ở những con đường vùn vụt qua mau
Chưa kịp để ta trao câu từ giã
Ý nghĩ rùm roà… như mưa rơi lã chã
ngược dòng đi, ta thả giữa nhân gian…

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

TA LÀ HÀNH KHẤT GIỮA CUỘC TRẦN

Ta là hành khất giữa cuộc trần



Người này…!
Tất cả chúng ta điều là hành khất giữa cuộc trần.
Nhớ quên chỉ rời ở cái ngày ta nhắm mắt
Vì vậy với những gì được mất
Đành chấp nhận thôi, không cất được nơi nào


Vừa thấy đầu xanh, tóc đã bạc màu
Thấy sau lời mời chào là ruồng rãy
Thấy cây ngay trước tiên bị gãy
Giữa bão bùng, cạm bẫy nhân gian

Thấy liền cuộc vui là sầu khổ đa mang
Thấy mỗi lần sang trang là từ đầu làm lại
Đắng cay dập dồn làm hồn ta tê dại
Chếnh choáng như say bỏ lại bóng mình

Ta như lạc vào giữa cơn sóng chùng chình
Không còn nhận ra mình yêu – ghét
Thấy như từ lòng ngực ta muốn thét
Như kẻ điên vì nhồi nhét vô minh


Người này…!
Biết là như vậy rồi 
nhưng ai chúng ta cũng khao khát ánh bình minh
Cũng thấy mình, khi yêu trái tim xao động.
Thấy cuộc đời như đi giữa đồng cỏ rộng
Ngát hương hoa, lồng lộng gió trăng

chỉ khi nào vướng phải vách ngăn
Ta cảm nhận bão giăng tứ phía
Trong mỗi đêm dài càng thấy mình thấm thía
Trăm đắng cay òa vỡ, trái tim mình.


Người này…!
Liệu gió có ngừng ?
Cho vận ngữ ta thôi ngập ngừng buông thả
và thôi phải đứng giữa chợ bán mua mặc cả
Giá tình người theo biển cả sóng trôi
Ta chỉ xin đời…!
Một lần, một lần thôi
Được trở về nguyên khôi nguồn cội
ở cái ngày với hoa đồng cỏ nội
nhưng chứa thật thà không tội dối dang
mà ngày xưa với ánh mắt chứa chang
Người trao tôi, tôi mang vào dòng thơ dào dạt.
Dẫu giữa trùng khơi nhưng không bao giờ ta lạc
…đời nhau…Tạc khắc…vô niên

Nhưng bây chừ
chúng ta chỉ là hành khất cô miên
giữa cuộc đời điên điên, dở dở.
Chỉ đến khi nào ta không còn thở
sẽ là lúc chúng ta thôi làm hành khất cuộc trần




Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

PHỐ CŨ THU VỀ

Phố cũ thu về




Mỗi bận thu về, qua phố cũ
ảo ảnh mờ xa trống vắng đìu hiu
Ta nghe trong hồn khoảng vắng cô liêu
Người dấu yêu, chừ không còn nữa

Lang thang chiều, chờ Ai mỗi bữa
vườn hoang, ủ rũ nửa cánh hoa
thu nhẹ buông từng chiếc lá lìa xa
cành nhung nhớ Người – ta hiu quạnh

Mùa cứ giao, thu buồn nghe lạnh
Chút nắng còn cuối ngõ vu vơ
Xin Ai đừng, để lỡ một vần thơ
về giấc mơ hanh vàng sợi nắng

Bao thu rồi những đêm dài thức trắng
rỉ máu dòng thư, nắn gọt chắt chiu
thương mùa tình ngắn ngủi hẩm hiu
bỏ vắng con đường, nắng thiêu hạ cũ

Ký ức xưa ẩn về giấc ngủ
Đâu mùa thu cũ ở trong ta ?
cứ lang thang lặng lẻ mùa qua
thời gian đọng thẳm sâu ngày nhớ

CỔ TÍCH NGÀY XƯA

Cổ tích ngày xưa




Còn không vầng trăng cổ tích
Hôm xưa Người gửi tặng tôi
Mang theo đường dài xa ngái
một đời trong tôi, theo tôi

Như lời ru mẹ trong nôi
Người cho tôi làn hương tóc
Vầng trăng xưa còn biết khóc
Theo tôi những tháng năm dài

Đêm buồn hoài niệm hình hài
Cùng lời ru trăng cắt nửa
ảo ảnh trắng về nằm giữa
hồng tâm tôi thuở đắm say

Tôi biết rằng mắt Người cay
ngấn nơi vành mi hạt lệ
nói gì cùng lời ước thệ
đêm buồn bên vệ đàng xa

Tháng năm dài tôi nghiệm ra
Trái tim Người màu hồng đỏ
Chờ ngày về tôi xin tỏ
cổ tích ngày xưa…ngỏ yêu

NỬA...

Nửa nỗi buồn…Em để lại tôi



Nửa nỗi buồn em để lại tôi
nửa nỗi đau em trao tôi nhận
nửa đời người lao đao lận đận
bởi dòng sông mấy bận vắng đò

Em nửa đời tìm kiếm thăm dò
Tôi nửa đời mày mò thầm lặng
nửa nỗi niềm sao nghe nằng nặng
nửa chân tình, nửa của điêu ngoa

Tôi trốn cuộc người giữa phía phương xa
nửa em sa vào tay người khác
có điều gì trong tôi mất mác
như nửa vầng thơ, buốt..chát hồng tâm.

Đêm nay một mình với nửa xa xăm
nửa vầng trăng trăm năm hiu quạnh
nửa trái tim tôi như nghe lạnh
nửa em hạnh phúc, cạnh bên người

Em nửa đời rực toả chói ngời
Tôi nửa đời rả rời xa xót
Xin nửa phần đời tôi sau chót
về nửa dòng sông với nửa phôi pha