Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

TẠI



KHÔNG EM






KHÔNG EM...

Con đường nào Em đã qua ?
Để lại sau anh mùa đông giá lạnh
Ơi cái mùa phũ đầy bất hạnh

Không Em, nghe buốt chạnh nơi này

Chơi vơi trong những đêm dày
Mùa đi qua để lại thân gầy...trơ lá
Có còn không một chút tình nấn ná
Hay đã vợi xa, không thể vá
…đời nhau.


Thuydu

MƯA ĐÊM



TÀN THU



CÒN KHÔNG ?



RU






RU

Ru người giấc bình yên
Thoát luỵ phiền, triền miên
tăm tối

Ru người vần tiếp nối
Nghiêng cánh buồm… mông mênh

Ta còn đó chông chênh
Ngậm ngùi ru
tiếc nuối
Đâu là lời tình cuối
Ạ ơi ! Hời khúc ru
----------
BÓNG NGUYỆT

Thuyền ai thả, dát vàng bóng nguyệt
Nửa vần thơ tứ tuyệt… đong đưa
Nghiêng đêm ngàn trút vạn sao mưa
Lưa thưa nhẹ lá dăm chiếc
…rụng
…………………
ĐÔNG VỀ

Sợi nắng trốn, đông về buốt lạnh
Hanh hao gầy , phiến tạnh vàng rơi
Thu đi một nửa chơi vơi
Người đi để lại tôi nơi… vô thường
……………….
NGHIÊNG SOI

Cuộc trần soi, tỏ - cạn, nông sâu
Đêm bể dâu niềm tin, đục gạn
Trăm năm cuộc người vốn là hữu hạn
Nghiêng bên này…vỡ rạn
phía kia

DTMG

MỘT ĐỜI


MỘT ĐỜI


 

Một đời…
Vay - trả một đời
Bình minh vừa ló hoàng hôn
đã về
phủi tay gác lại ước thề
nợ nần trả hết ngày về…
thong dong
Một đời…
lăn lộn chưa xong
tuổi thơ vụt mất, luỵ phiền đã đong
hỏi rằng thuyền đã mấy sông ?
chùng chình
vẫn cứ tự không… trói mình
Một đời…
mãi ngắm ảo hình
yêu thương - hờn giận
khi gần – lúc xa
phũ phàng bởi những điêu ngoa
cần gì đón đợi
người ta lạnh lùng
Một ngày…
nhỏ hạt sau cùng
tiển đưa
mình đến ngàn trùng u minh
Vinh…
vứt hết vào…lặng thinh
Không ! bao giờ đến…
cuộc trần
lần sau

Duthuymiengiang

RƠI...!



ĐÔNG



ƯỚC MƠ



NIỀM TIN



KHÚC CHIỀU



KHÚC THÁNH CA



CON QUỲ LẠI CHÚA



NGU NGƠ - HƯ VÔ



LẠC TRĂNG - LÃNG QUÊN



LÀN RANH



LỤC BÁT... ĐÔNG



LỜI BI



GÓC RIÊNG NHAU



ĐỢI...



MƯA



U KHÚC



NGU NGƠ



12...THÁNG CUỐI CÙNG



CHIỀU KHÔNG GIAN THỨ TƯ



LẶNG THẦM






LẶNG THẦM

Người đem về mùa đông
Khúc sông buồn quên chảy
Nghìn xưa còn vọng mãi
nỗi buồn chiều mênh mông

Ai đợi con nước rong ?
Mang cánh buồm trôi ngược
Tôi đợi điều mất - được
dốc trượt dài thẳm sâu

Thơ người buông những câu
buồn xa xăm vời vợi
nơi cuộc trần chờ đợi
vẫn dấu hằn ngợi suy

Dõi theo cánh chim di
Chân đi mòn gót mỏi.
Hỏi còn bao chìm nổi ?
giữa bộn bề trăm năm.

Rét tim trần lạnh câm
Tử đồng thâm quầng nặng
Đời đong dày thầm lặng
lạc loài chặng nghìn xa

Ngày người chợt hiểu ra
Góc lặng thầm đan kín…

Thụydu

BUỒN



GIẢ ĐỊNH



Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

VU VƠ


VU VƠ

Ta lạc loài giữa phố
…chợ đông
Lạc tình người rơi trong
…gian dối

Đêm phía trước có còn
…một lối
Cho tình thân mỗi tối
…đi - về

Áo cơm, chen - xô giành giật
…tư bề
Tình người cũng, chẳng hề
…chân thật

“Phố mệt nhoài”, thân mang
…khuyết tật.
Vét cạn nỗi buồn, cung bật
…hanh hao.

Thuydu
 


ƠI ĐÒ...!



Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

LẬP THỂ


TRẮNG MÙA

TRẮNG MÙA

 
 
 
Em lạc “NGỌN GIÓ CUỐI MÙA”
Thu qua lá vàng còn lại
Nỗi nhớ mông mênh hoang dại
Nghe như bước chạy vào đông

Ta bơ vơ phía quạnh không
Hắt hiu chông chênh ngõ vắng
Tàn thu xót rơi chút nắng
Sợi nhớ không em…trắng mùa

LẠC


MONG...

MONG…


 

Quy luật cuộc người là đến rồi đi, như suối bắt đầu từ non cao rồi trở về với biển
Ta đến ta đi vòng chu kỳ không lay chuyển, ngày rồi đêm kế tiếp liền nhau.

Thời gian mau…như một bóng câu, có nối tiếc cũng chẳng thể đâu quay lại, thì thôi ! hơn thua làm gì cứ làm người ngây dại, nhịn nhường để giữ lại người thân.

Trong cuộc trần cứ sống bình tâm, cứ cho đi đừng nghĩ ngày lấy lại. Ta hãy tập biết vị tha để qua bao chướng ngại, biết nhận lỗi lầm lấy thơm thảo đối nhân.
Bao lo toan cố giữ lấy chữ CHÂN, để sóng đừng dâng cuốn đi điều nhân nghĩa. Nếu phải khóc thì xin khóc cho nhân thế, đừng khóc cho mình trong liền kế khổ đau. Điều giản đơn là ta hãy cho nhau…trước sau một thật thà không gian dối…

Khi đối diện chính mình cùng đêm tối, ta cũng đừng hối tiếc hỏi vì sao ? Cố nén kiềm dù cái ác ai trao, lấy thanh cao làm ánh đèn soi bước. Có thể ở con đường phía trước, ngày như đêm bị tước hết niềm tin, nhưng sau đêm dài rồi ất có bình minh, khi sự nhẫn nhục kết tinh thành quả ngọt.

Giản đơn: khi ở phút biệt ly… ta mong làm mùa thu theo những cơn mưa mang đi phiền muộn.

LỜI TRĂN


CÂY CẦU


NGƯỜI XƯA ĐÂU TÁ