Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

ĐỪNG...!



Đừng…!


 
Cũng mong lắm, đem về Em nắng ấm
Xua tháng ngày tuyệt vọng ủ ê
Nhưng đời anh vốn đã cũ bến mê
Nên đừng trách chê anh hờ hững

Đừng !…van Em.
tập thương anh vốn đà không vững
Thổi ngược làm gì ?
thời gian phía đã qua. 
Nhân gian…?
Xin Em tin còn đó những thiết tha
Tay dang rộng mở ra chờ đợi

Những niềm đau qua rồi
Em đừng nghĩ ngợi
Đừng để sợi buồn trói chật riêng ai
Ngày mai…có thể là tương lai
Ngày mai…cũng có thể vào quá khứ
Thời gian…
Là con thuyền, chở bao nhiêu thứ
Quá khứ - Ngày mai…một khoảng cách gần.

Ẩn số ngày mai – có thể là số phần.
Cũng đôi khi cần ta chọn lựa.
Ngày mai là điểm tựa
Khi Em nhìn…về một tương lai


Thynguyen81-FACEBOOK
 



Ngày tháng cũ u hoài trong tuyệt vọng
Em tìm mãi chẳng thấy đường cho mình
Xin anh tập thương cả phía thời gian thổi ngược
Để còn tin điều tốt đẹp nhân gian




PHỐ GẦY



Phố gầy



Biết đời phũ định trước, sau dấu hỏi
Phố  gầy rồi, anh về núi tìm quên
Những dốc cùng, chưa thể đặt tên
Nên không đẩy, ưu tư …về bên Em được.

Anh không muốn, mượn đời Em đánh cược.
Cùng số phần anh, trong được mất ngày qua
Dẫu khắc khoải mình ta, xin đành chịu.
Đừng chờ anh, đem nắng dịu xua đông.


Vốn hồng tâm anh  đã là không
Nên nào mong… Em về khơi lửa.
Có gì Em ?
ở khoảng đời, còn…chưa đầy một nửa.
Thôi để vậy đi, từ mỗi bữa lặng thầm


Cứ mặc anh, thấm thía với thăng trầm
Đêm đêm nằm nghiêng nghe trăn trở.
Tự nhận ra, mất còn qua hơi thở
Để ngày đi, không để ai đau


Phố gầy rồi, khắc khoải hẳn qua mau
Xin Em !  đừng tìm nhau…níu lại
Xin đừng ! thương tình hay ái ngại
Có gì đâu từ lở dại kiếp người


 --------------------------------


Phố gầy rồi anh đừng thêm khắc khoải
Giá mùa đông còn lạnh buốt phía này
Biết rằng đời mặc định một phần tư dấu hỏi
Anh hãy mặc nhiên thổi ưu tư về đây...

Thynguyen81 
29/11/2013
 

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

LỜI TRI KỶ



Lời tri kỷ



Người quen rồi ? cuộc trần nghiệt ngã
Tôi quen rồi những ngả chia hai
Ta quen rồi, đắng chát vị cay.
Đời quen rối, sớm mai chợt dậy

Thắm mỏi sầu, đánh mất niềm tin cậy
Lời nói ngày sau có vực dậy hồng tâm ?
Gót chân Người, khuất nẻo xa xăm.
Lời tri kỷ trăm năm miền nương náu

Tôi trách tình, đời hay đánh tráo
Lẽ thiệt hơn, sáo ngữ đầu môi
Để thuyền tình hờ hững dòng trôi
Bến đơn côi mình tôi đứng đợi

Biển vô biên, trùng xa vời vợi
Tôi quen rồi, sóng về vỗ vô ưu.
Chỉ mong Người đừng tiếc một khúc ru.
Cho lời thơ thiên thu thôi ly biệt

Người có quen ? đêm về trông ánh nguyệt
Xin nhỏ giùm hạt lệ… kiệt chơi vơi
Quen rồi, để hồn được thảnh thơi
                         Ơi Người ! cùng về nơi thơ dại