Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Người đàn bà


NGƯỜI ĐÀN BÀ

Người đàn bà...
đứng nhìn nhánh sầu đâu
Trong gió mưa phải oằn mình tơi tả
Chợt thấy giống đời mình sao nghiệt ngã
Biết hôm nào 
tìm được ánh vầng dương

Người đàn bà 
ôm trọn mối đau thương
Bởi trái tim 
đôi lần 
mang thương tổn 
Đôi khi muốn 
chối bỏ đời 
chạy trốn
Đi về miền đất lạ 
chốn xa xăm

Người đàn bà
với đôi mắt quầng thâm
Đêm từng đêm khóc phận mình dang dở
Gió tứ phương
che bên nào cũng hở
Lạnh vai gầy
lạnh cả trái tim côi

Người đàn bà
đêm khát một bờ môi
Khát vòng tay trên đường chiều nhạt nắng
Gánh đa đoan trong cõi đời thầm lặng
Khoác phong trần
lỡ kiếp
đàn bà – em

Hương Ngọc Lan


“Người đàn bà”*…
nào muốn lấm lem
Nhưng cuộc đời đem bao giông bão
Cố chứng minh mệnh đề nghịch đảo
Nhưng chỉ là
huyền hão mà thôi

Tận vực sâu
người đàn bà đã cố nhoi
Sao phần số
cứ cút côi
“tơi tả”*
Bao lần cố đứng lên
bao lần lại ngã
Người đàn bà
vật vã
giữa đời không

Tình yêu ư!?
có phải là cuộc đi rong
Người đàn bà đợi mong hoài…không thấy
Chờ đợi điều gì
nơi ấy?
Thời gian càng…
hằn tấy vết đau

“Người đàn bà đêm khát”*
chờ được trao
Cho nhau tất cả những gì... từ lâu giữ cất
Ừ!
Thì cần gì được mất
“Gánh đa đoan”*
vương vất tự lâu rồi.

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét