Trôi qua phận người...
Tình cờ
Ngày nghiêng tháng đổ
Lơ ngơ vui buồn
Nắng đăm chiêu
Mưa dỗi hờn
Cất riêng một giọt men nồng để say
Đời sông...
Tình cờ lối này
Quặn dòng tiếc nuối bóng mây lưng trời
Cũng đành tan giữa trùng khơi
Vu vơ câu hát giấu lời yêu xa
Tình cờ... đẫm chút huơng hoa
Tận trong cõi nhớ vỡ òa
Mong manh
Nhặt bên thềm mộng xuân xanh
Ủ từng hơi ấm kết thành giấc mơ
Thì thôi, cũng cuộc tình cờ...
Khuất tan
Ta mất ta
Giờ còn đâu
Chạm vào nước mắt bể dâu
Lung linh sương khói nhớ nhau
Tình cờ...
Huỳnh Ngọc Yến
“Tình cờ”* thôi !
để chừ… đôi ngả hững hờ
Đêm hoá dại khờ
Tim côi buốt giá
Mây lang thang
buồn sõi đá
Người đi…ai vá…
lại mảnh… hồn côi?
Cuộc tình…
ngã rẽ chia đôi
“Tình cờ”* thôi mà nụ môi còn để lại
Phải chi người đừng nghi ngại
“Giấu lời yêu xa”*
thì đâu hoang dại cuộc mình
Ừ thôi…đã khuất bóng hình
“Mong manh”*
…cùng tận, riêng mình đớn đau
“Nhặt”* lời nào để mai sau
Còn trao ký ức nôn nao một thời
Vâng thì…chỉ phút gọi mời
Tiếc chi!?
Người đừng nhớ
… một thời xanh xưa
“Tình cờ”* thôi, bất chợt cơn mưa
Quên đi như thể ta chưa
một lần…
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét