Người làm thơ bình thường.
Không phong cách
Không điệu đàng con chữ
Em bình thường
Viết nỗi nhớ về anh.
Không biết nói khác hơn về ánh trăng thanh
Em chỉ viết màu vàng mơ xui lòng thổn thức.
Không biết nói khác hơn về đắm say rất thực
Em chì viết thật lòng... anh trong giấc mơ êm.
Em - người làm thơ không tên.
Câu chữ bình thường như lá cỏ
Em - một tâm hồn bé nhỏ
Chỉ biết hết mình trong lặng lẽ yêu thương.
Huỳnh Ngọc Yến
Người làm thơ không tên
Không chuốt trau
Không trên cao… mà gần gũi
“Em bình thường”* không chạy đuổi
Thơ vẫn rong ruổi…về nhau
Em không nói về phía lấp lánh vì sao
Mà “chỉ viết”* về những gì nôn nao chờ đợi
Viết về trái tình vời vợi
“Trong giấc mơ êm”* khơi gợi mông mênh
Anh biết mà!
“Em - người làm thơ không tên”
Nhưng trên cả tuyệt vời… người làm thơ ấy
Dẫu “câu chữ bình thường”* nhưng anh tìm thấy
Một “lặng lẽ yêu thương”*… nơi đấy mặn nồng.
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét