Người đàn bà
Người đàn bà trời cho chút hồng nhan
Mang nặng đa đoan và chìm sâu trăn trở
Giam đời mình trong căn nhà nho nhỏ
Cơm áo đời thường quên mất tuổi thanh xuân
Mang nặng đa đoan và chìm sâu trăn trở
Giam đời mình trong căn nhà nho nhỏ
Cơm áo đời thường quên mất tuổi thanh xuân
Người đàn bà hoang tưởng với hôn nhân
Mặn chát xuân thì xói mòn cảm xúc
Giấu nỗi buồn vào ngăn cùng đáy ngực
Đêm phủ dầy đem gặm nhấm cô đơn
Mặn chát xuân thì xói mòn cảm xúc
Giấu nỗi buồn vào ngăn cùng đáy ngực
Đêm phủ dầy đem gặm nhấm cô đơn
Người đàn bà không biết cả dỗi hờn
Tự gò lưng cõng một trời nghĩa vụ
Không biết mình đã rất từng quyến rũ
Cháy hết rồi ngọn nến một giấc mơ
Tự gò lưng cõng một trời nghĩa vụ
Không biết mình đã rất từng quyến rũ
Cháy hết rồi ngọn nến một giấc mơ
Cucbien cucbien
“Người đàn bà”* chừ biết làm thơ
Nhận ra mình một thời ngu ngơ cùng phận số
Rồi từ đấy “người đàn bà”* đang cố
Vượt đời thường thách đố cuộc mình
Nhận ra mình một thời ngu ngơ cùng phận số
Rồi từ đấy “người đàn bà”* đang cố
Vượt đời thường thách đố cuộc mình
Giữa “đa đoan”*…bổn phận, nghe chùng chình
“Mất tuổi thanh xuân”* cuộc tình cũng mất
“Người đàn bà”* giờ như nến tắt
“Gặm nhấm cô đơn”* hiu hắt “xói mòn”*
“Mất tuổi thanh xuân”* cuộc tình cũng mất
“Người đàn bà”* giờ như nến tắt
“Gặm nhấm cô đơn”* hiu hắt “xói mòn”*
Rồi một ngày tự hỏi mất hay còn
Cảm xúc đam mê vo tròn “đáy ngực”*
Phũ xung quanh cả bầu trời ngờ vực
Chôn đời mình giữa hiện thực – hư vô
(*Cucbien Cucbien)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét