Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Bên thềm hoa dại trắng

BÊN THỀM HOA DẠI TRẮNG

giàn hoa tím và mảng tường xám lạnh
nỗi cô đơn dịu nhẹ mơ hồ
ai đã đến và ai từng quên nhớ

cánh cửa màu tro bàng bạc nỗi bơ vơ

may mắn còn
những phiến lá vô tư
xanh hối hả
bên thềm hoa dại trắng
may vẫn có
một chút vàng của bướm
một chút tơ của nắng
chút hương lành vương vấn
chưa xa...

còn có cả một khóm hồng
rực rỡ
cuối vườn kia
tôi sẽ chọn, ngày mai tôi sẽ chọn
tôi sẽ đặt
nơi góc phòng se lạnh
một đốm hồng
tha thiết sẻ chia

sẽ chỉ là chuyện của ngày mai
ngày mai...ngày mai..., khi lòng tôi thôi quạnh quẽ
ôi lòng tôi giờ đã là quá nửa
thân thuộc mất rồi màu xám lạnh thờ ơ...

Đinh Thị Thu Vân




Góc khuất

Sao người cứ đặt mình vào một góc khuất chơ vơ
Cùng cực, cô đơn trong giấc mơ không thật
“Xám Lạnh…mơ hồ”* nỗi đau chật vật
Cùng nhớ quên trầy trật cuộc mình

Khi người thương
Không hiện diện…hữu hình
Sự vô tình
hoá ta thành hoang dại
Như những ngọn sóng nhấp nhô
đuổi chạy
Không một lần quay lại
miền xưa…

Để “bên thềm hoa dại trắng”*
Khát cơn mưa
Nơi cuối vườn còn chưa
kịp nở
Có điều gì đó như tan vỡ
“Nơi góc phòng”* thiếu hơi thở
“sẻ chia”*…

Ngày hôm nay không phải là ngày kia
“Ngày mai”* càng không tia hy vọng
Chút nắng…không chờ cơn gió lộng
“Thân thuộc mất rồi”* chỉ đọng lại miền đau

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét