Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

XOÁ...

Xóa!

Không còn những rẩy run, bồi hồi, xao xuyến
Không còn những bâng khuâng, mong ngóng, đợi chờ
Không còn thắc thỏm, âu lo

Không còn những nụ cười vô cớ…

Giữa lằn ranh, giữa hai điều chọn lựa
Cơn gió nép vào đâu?
Ánh trăng nép vào đâu?

Ta nép vào đâu!
Không dấu chân bước qua chiếc cầu định mệnh
Con sóng nào xô dạt bến bình yên.
Mây tầng tầng che lấp 
Khoảng trời xanh.

Đêm bỏ ngỏ…
Chối từ nhau
Xóa!

Cơn đau ngủ quên
Bật khóc
Lá vàng thêm…

Ngọc Yến Huỳnh



NHOÀ!

Chìm vào những ác mộng đêm
Cơn đau càng thêm chồng chất
Ngoài hiên cơn gió lạnh về…lất phất
Phải không còn gì?
Khi ta đã thật sự mất nhau

Giữa trắng – đen một chút cũng nghe đau
Huống hồ có lúc ta đã từng trao nhau nụ ngọt
Chiếc lá vừa xanh giờ sao vàng vọt
Rơi…lìa cành
Ta lìa nhau

Lằn ranh không xoá đi được khoảng chênh chao
Đợi chờ
Ngóng mong
càng thêm nao nao nỗi niềm thân phận
Sự chọn lựa cũng không qua thời vận
Chỉ là phù vân thôi 
trôi về 
tận cuối… phương trời

Đêm rã rời…
Phũ nhận một thời
Nhoà!
Ký ức

Giật mình chợt thức
Rưng rức
Chơi vơi…

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét