ĐÊM GẦY
Đêm chòng chành, phải đêm gầy?
Hư vô đong đặc đời dày chông chênh
Cõi người sao quá mông mênh
Như con thuyền nhỏ lênh đênh bão bùng
Thạch sùng cất tiếng não nùng
Góc buồn ai nhốt vào vùng vô biên
Trăm năm lạc bước triền miên
“Sông suôi về biển có yên một dòng?”*
Người ơi đừng nặng cõi lòng
Trắng – đen nhân thế vốn vòng trầm luân.
Trả tình thoáng chốc bâng khuâng
Đêm gầy điệu khúc vũ luân cuộc mình
Nhện giăng tơ sợi chùng chình
Nỗi đau thầm lặng giọt tình đắng môi
Thời gian là một dòng trôi
Nhặt sao cho hết bạc vôi phận người…
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét