Trốn!
Cho tôi trốn khỏi đời tôi
Một ngày thôi. Một ngày thôi… Một ngày!
Cho tôi thoát khỏi hình hài
Bỏ sau lưng những mệt nhoài lạ, quen
Cho tôi về thuở không tên
Mong manh lá cỏ rũ quên bên đời
Cho tôi về chốn không người
Cất mặt nạ, khép khóc cười, vô ưu…
Cho tôi trốn cả thực, hư
Chôn ảo vọng, giấu đợi chờ, trống không!
Cho tôi làm mây bềnh bồng
Lênh đênh một kiếp cuồng ngông giữa trời
Cho tôi trốn một ngày thôi!
Ngọc Yến Huỳnh
CHẠY…
Người xin trốn khỏi cuộc trần
Ta xin bỏ chạy nợ nần nhân gian
Một đời nhằn nhọc đa mang
Mai xin vứt hết lang thang , chùng chình
Mốt này…quăng tất tên mình
Phù du bèo bọt, ảo hình…phôi pha
Cầu mong về cõi bà ta (ta bà)
Quên đen - trắng, chỉ còn ta…vô thường.
Ừ thì người trốn chán chường
Còn ta tìm lấy tỏ tường trống không
Cõi người là chốn bão giông
Sau này trả hết sắc – không… nhẹ nhàng
Là ngày về với…suối vàng.
Phải không!?
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét