Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

HÀNH TRÌNH VỘI

HÀNH TRÌNH VỘI

Cố gắng cũng chẳng thể vẽ ra hành trình của chính mình
Đang tan chảy trong vàng phai Thu úa
Trận rét đầu Đông khiến những niềm vui nhỏ nhoi dần dần sạt lở

Đến cả nỗi buồn dường cũng nhạt nhòa hơn

Như bao lần - thấy mình giống một kẻ cô đơn
Hay tại mùa Đông khiến đôi vai lạnh hơn, co ro tìm ấm
Thèm một bàn tay nắm tay mình cùng bước đi thật chậm
Trên những con đường khắc khoải lá khô

Nhiều lúc hoang mang như kẻ tội đồ
Ăn năn trước tháng 12 thỉnh chuông chiều sám hối
Nhắm mắt nghe con tim phác một hành trình vội
Ngày cuối tháng 10 phai phôi

Sấp ngửa cuộc người Tôi quay quắt tìm tôi.

Hương Hoàng




 NUỐI TIẾC…THU

“Sấp ngửa cuộc người Tôi quay quắt tìm tôi.”*
Tìm một dòng trôi trên hành trình mặc định
Thu úa mùa vàng phai, chiếc lá cuối cùng bịn rịn
Rời cành… đu mình vào khoảng tinh không

Buồn…! nỗi buồn thẳm sâu cùng cái rét đầu đông.
Nhớ quên, nhạt nhoà 
khôn nguôi miền tan chảy.
Như cung trầm từ tiếng đàn bầu ai vừa gảy
Khúc lẻ loi róc rách mãi từ nguồn

Bao lần ư !? “lại thấy mình giống một kẻ cô đơn”* …buồn
Hành trình lang thang kiếm tìm một bờ vai, một luồng hơi ấm
Xa xa cuối khuất chân trời vẫn nghe rền vang tiếng sấm
Nuối tiếc Thu… với lấm thấm hạt mưa chiều

Thèm một nụ môi, một bàn tay dắt dìu
Sưởi ấm lại mảng hồn chiều giá rét
“Như kẻ tội đồ”* bị bỏ quên giữa yêu thương và căm ghét.
Muốn thét vang…
bày…
phơi... 
“sấp ngửa cuộc mình”*

Cuối tháng mười mà như lạc giữa chùng chình
“ Tôi quắt quay tìm tôi”* cuộc hành trình…khắc khoải.

(*TTV)

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét