Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

THU ĐỢI

THU ĐỢI

Nào phải nhạt Thu, lạc cả chiếc lá vàng
Anh có dấu đâu 
…phút vội vàng ngày ấy
Tất cả ẩn trong thơ 
…hỏi em có thấy?
Hay tại Thu buồn còn đọng đấy hư vô.

Con sóng nào em ? con sóng giạt lô xô
Nước mắt nào em? không khô khi cạn kiệt
Nhưng tình yêu Thu 
với anh… mãi muôn đời bất diệt
Dẫu cuộc trần gặp khắc nghiệt… gian nan.

Anh vẫn ngày qua những chuyến đò ngang
Ráng chiều đìu hiu bến hoang em đợi
Mặt nước hồ Thu loáng loang vời vợi
Trong hồn nhau còn đó sợi tơ vương



Thu với anh là cả một trời thương
Nào nhạt đâu giữa sương chiều tỉnh lặng
Ngày xa nhau tình càng nghe nặng.
Chờ môi ai đến tặng nụ hôn nồng

Anh hiểu mà nơi ấy một tấm lòng
Đợi chờ mông mênh… 
dòng thời gian quay lại
Lá vàng khô bước chân nai e ngại
Hồn thơ xưa ngây dại…thẹn thùng

Nào phải nhạt Thu em !
tại gió bão bùng
Xin em đừng ngại ngùng nói câu tha thiết
Anh vẫn nhìn sâu vào em đôi mắt biếc
Trong ấy phải không em
những da diết…
nồng nàn.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét