Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

ĐI LẠC ĂN NĂN

Đi lạc…ăn năn

Dòng đời nào không gợn sóng lăn tăn ?
Vực thẳm nào ? ngăn đường ta đi tới
Tình đã qua, hụt hẫng lòng chới với

Thiện – chân nào ? ta với tới còn xa

Ngày ta hiểu ra
Xám hối, ăn năn thì sợi đầu hóa bạc
Bởi…! biết đâu là đường lạc
Ta từng đi theo dấu hạc hình hài

Trả lại người xưa những giấc mộng dài
Trả dỗi hờn một thời nông nổi
Nghe hơi thở nén từ lòng phổi
Dòng máu đen chưa kịp đổi thành hồng




Hạt nào rơi đọng lại quanh tròng
se cay mắt bão lòng cuộn sóng.
Trả cát bụi nơi sa mạc nóng
Trả dòng sông lạnh cóng trời đông

Trả kiếp hư vô cùng những quạnh mông
Trả câu hẹn thề từ ai từng hứa
Tình có phải chỉ dành cho đôi lứa
Trong những cơn mưa chất chứa chờ rơi

Thương yêu nào rồi cũng sẽ vơi
Khi cuộc chơi tàn tình canh bạc
Ừ thì ta từng đi lạc
Giữa trong nhau bằng những mạc ngôn

Nào ai muốn vùi chôn ?
Một thời yêu thương, một thời bão nổi
Nếu từ tôi là muôn ngàn tội lỗi
Xin hãy thứ dung lầm lỗi một đời

Chẳng trách đâu vì tại ông trời
Chỉ trách mình chẳng duyên, chẳng phước
Để…trong đêm mưa, lại lầm lủi bước
Tìm "một cõi người – có mấy những ăn năn ”

Tìm lời trối trăng.
Tìm một vành khăn tang trắng
Khóc tiễn đưa cõi người hoang vắng
Từ nơi khuất nắng vọng về

Lời nỉ non như rất cận kề
Kiếp hư vô nặng nề lê bước
Cuộc đời nào ai đoán trước
Bởi từng tin lời hẹn ước đầu non.

Tin từ những nụ môi son
Khi ví von cái thời con trẻ
Về làm chi ? con đường đã rẽ
Người đằng đông, còn kẻ đằng tây

Cứ để ai trôi vào những tầng mây
Qua ngọn cây một thời khô hạn
Nếu đời không còn bầu bạn
Những ăn năn cũng đã cạn…lâu rồi ?


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét