Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

MƯA

CƠN MƯA RONG CHƠI

Cơn mưa rong chơi trên từng góc phố
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng từng giọt rơi rơi
Sợi nắng vàng hoe ngỡ ngàng tiếc nuối

Nép sau làn mây ngơ ngác lưng trời…

Lang thang trong mưa tìm thời thơ ấu
Nhạt nhòa phận người bao nỗi buồn vui
Ta như mưa thôi… một đời buốt giá
Trái tim đơn côi rưng rưng ngậm ngùi

Dường như giọt mưa lăn tròn khóe mắt
Chiếc lá vùi mình khóc dưới thân cây
Cơn gió vô tư bụi mù dĩ vãng
Xoáy thêm niềm đau, nỗi nhớ dâng đầy

Mưa ơi nhớ chăng một ngày xa lắc
Mưa mang thương yêu xóa hết đọa đày
Mưa ru ngân nga dịu dàng câu hát
Mưa ngoài trời… mưa lòng người… chơi vơi…

Sao nay mưa không còn như xưa nữa
Mưa chỉ lạnh lùng hờ hững rơi rơi
Trong cơn mưa không còn ai sánh bước
Chớp mắt một đời... trách chi hỡi người!

Ngọc Yến Huỳnh


MƯA...

“Cơn mưa rong chơi trên từng góc phố”*
Người rong chơi đánh đố đời tôi
Cũng có một thời nồng ấm làn môi
Một ngày bạc vôi, một thời tình phụ

Tìm nơi nao người? cái nơi trú ngụ
Bến bình yên hay vũ trụ bão giông
Nào phải đi qua nhau tạm biệt là xong
Nỗi đau để lại không thể nào đong đếm

Mưa mịt mù biết nơi đâu tìm kiếm
Bóng hình xưa chừ phù phiếm hoang mơ
Người đi bỏ lại góc bơ vơ
Câu thơ cũng ngác ngơ không vần, không vận

Mưa! Mưa rơi hạt buồn bất tận
Cuốn trôi đi; tôi!...số phận hẩm hiu
Hỏi rằng cuộc mình được mấy lần yêu
Hay chỉ rong rêu một đời sõi đá

Thì thôi! nếu được… xin làm chiếc lá
Vàng phai bên ghế đá công viên
Không trách người, chỉ trách tôi điên
Gã du miên với cuộc mình loài lạc.


(*NYH)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét