mỏng đến vô hình ... vẫn sợ đất đau
sợ kinh động cả điều được mất
khoảnh khắc chạm nâu, điểm mặt
nhớ cái tên người đặt cho mình...
Hương Hoàng
Rơi!…chưa hẵng là sự vô tình
Người đừng nhớ cái tên chúng mình thường gọi
Bởi Thu còn đó nỗi buồn vời vợi
Nhẹ nhàng thôi vẫn đợi nỗi đau…
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét