ĐỪNG LÀM EM KHÓC NHÉ ANH!
Đừng làm em khóc nhé anh!
Em sẽ chợt nhớ ngày xưa…
Có người khiến em luôn cười hạnh phúc
Dẫu kỷ niệm chỉ mang vai trò bất lực
Trước những gồng gánh đa mang
Em giữa đời thường lại khó quên hơn.
Đừng làm em khóc nhé anh!
Nhát chém mong manh
Vẫn nát vụn trái tim bằng đá
Huống chi em…
Sau lần tan rã
Chỉ đủ sức tự nhặt mình qua lúc lặng thầm đau
Đừng làm em khóc nhé anh!
Nước mắt lăn nhanh và tan rất vội
Nhưng nỗi buồn không cách gì sám hối
Sẽ âm thầm trỗi dậy từng đêm
Đừng để Tình Yêu chỉ còn là sự mặc nhiên
Một ước lệ trong trò chơi hôn nhân bền bỉ
Em muốn mình như con sóng quay cuồng
Không bao giờ hoen gỉ
Để còn ngàn lần vụn vỡ trước biển yêu
Chỉ bấy nhiêu!
Em còn chi chống đỡ?
Anh! Đừng làm em khóc…
Ngọc Yến Huỳnh
Đừng làm em khóc nhé anh!
Em sẽ chợt nhớ ngày xưa…
Có người khiến em luôn cười hạnh phúc
Dẫu kỷ niệm chỉ mang vai trò bất lực
Trước những gồng gánh đa mang
Em giữa đời thường lại khó quên hơn.
Đừng làm em khóc nhé anh!
Nhát chém mong manh
Vẫn nát vụn trái tim bằng đá
Huống chi em…
Sau lần tan rã
Chỉ đủ sức tự nhặt mình qua lúc lặng thầm đau
Đừng làm em khóc nhé anh!
Nước mắt lăn nhanh và tan rất vội
Nhưng nỗi buồn không cách gì sám hối
Sẽ âm thầm trỗi dậy từng đêm
Đừng để Tình Yêu chỉ còn là sự mặc nhiên
Một ước lệ trong trò chơi hôn nhân bền bỉ
Em muốn mình như con sóng quay cuồng
Không bao giờ hoen gỉ
Để còn ngàn lần vụn vỡ trước biển yêu
Chỉ bấy nhiêu!
Em còn chi chống đỡ?
Anh! Đừng làm em khóc…
Ngọc Yến Huỳnh
SẼ KHÔNG…
Anh sẽ không làm em khóc đâu em!
Vì giọt lệ em làm trái tim anh đau buốt
Tự trong thâm tâm anh nguyện mình theo suốt
Những bước em đi mặc lem luốc cuộc trần
Anh hứa mà anh sẽ đến thật gần
Sẻ chia khi em cần một bờ vai tựa
Cuộc đời này chẳng ý nghĩa gì nếu anh chọn lựa
Con đường không em vó ngựa chẳng bình yên
Có thể đôi lúc anh là kẻ điên
Nhưng trái tim anh vẫn dành một góc riêng em trong đó
Bởi em luôn là gió
Thổi đến miền anh ngọn gió thương yêu.
Hỏi em cuộc mình rồi được bao nhiêu?
Nên anh không để đâu những rong rêu làm tình phai nhạt
Dẫu biết nhịp đời có lúc bước đi rời rạc
Nhưng em tin đi cánh hạc cũng quay về
Với em! tình yêu anh là sự mặc nhiên của sự vỗ về
Chứ không phải là cuộc chơi với lời thề đầu môi, chót lưỡi
Cũng không là rác rưởi
Giữa đời thường
bất chợt ngửi đam mê
Chẳng cần đâu em phải ủ ê
Em đừng khóc
Cõi lòng anh…tê buốt.
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét