HƯƠNG THU
Bao giờ anh về thăm mùa Thu?
Sớm heo may dịu dàng gõ cửa
Cơn nắng lạ bâng khuâng đầu ngõ nhỏ
Nghe nôn nao hương trái chín trong vườn
Anh có thấy mình thương nhớ nhiều hơn
Ngọn gió lang thang xô cỏ mềm bối rối
Cơn mưa lãng du ngang qua thật vội
Sợ dừng chân hoen ướt mắt Thu buồn
Không anh đón đưa hoa có vẻ giận hờn
Khóm Cúc dại ngoảnh mặt đi làm lạ
Mùi hương dẫu ghìm vẫn loang xa quá
Vương mơ hồ trong lá
Xác xao bay ...
Anh có về trong nắng gió hôm nay
Vườn rộn rã đón chân người trở lại
Thu tặng anh cánh hoa màu vụng dại
Dìu dịu hương
đọng mãi tim người.
Hương Hoàng
Sẽ có một ngày mà em
Anh về thăm lại vườn xưa
Nơi mùa Thu “dịu dàng gõ cửa”*
Hoa cúc vàng tựa tim em rực lửa
Đốt tim anh một nửa dại khờ
Nắm tay nhé em! Ta đi dưới ánh trăng mờ
Nghe dường ngù ngờ cái thời tuổi trẻ
Vẳng đâu đây lời yêu khe khẽ
Đêm hoang thiên
Sót… hai kẻ lạc loài
Anh sẽ về mà em thăm lại thôn Đoài
Nơi mà không ai ngoài em chờ đợi
Nước mắt Thu vơi buồn vời vợi
Nhện trong vườn cũng thôi giăng sợi tơ ngang
Hỏi bao Thu rồi
ngừng ngập chờ sang?
Thắm đẫm Hương Thu tỏa loang theo gió
Anh biết mà người xưa còn đó
Cơn mưa lãng du
có một ngày về
(*Thuthuvang)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét