Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

ĐƯỢC MẤT


Lời cảm ơn gởi gió…

Cảm ơn người đã cho tôi khoảng lặng
Đủ nhìn lại mình
Đủ nhớ

Đủ quên
Và đủ biết trần gian là thế
Nuối tình chi, còn đó lửng lơ người…

Cảm ơn người từng ban tặng niềm vui
Dù thoáng chốc, rồi lòng đau nghiêng ngả
Cho tôi biết thẳm sâu hơn biển cả
Vẫn là con người đủ sức nhấn chìm nhau

Cảm ơn người lặng lẽ tựa chiêm bao
Đến rồi đi có cần chi giã biệt
Tàn mơ…
Vấp luyến thương da diết
Xót cay!
Thôi, cũng chỉ một nỗi niềm

Cảm ơn người giúp tôi tỉnh cuồng điên
Dứt mê muội
Lấp chôn tình mới chớm
Ồ, cơn gió
Lay lay cành
Lá muộn
Chút vàng rơi
Sao nghẹn đắng
Ơi... người!

Ngọc Yến Huỳnh


ĐƯỢC MẤT TRẦN GIAN

Người gửi gió lời cảm ơn
Còn gió thì chỉ mơn man đồng cỏ
Phía khoảng lặng còn để ngõ

Đêm nhớ
Ngày quên
Có một cái gì đó chưa đặt tên
Khi trái tim đã không thể nào quên được

Gió thì lang thang 
suốt cuộc hành trình đánh cược
Người gửi tôi những được mất trần gian
Cả những miên man lời ru từ biển

Cảm ơn chi người cái ngày đưa tiển
Đến – đi đã là lẽ hiển nhiên
Hãy quên hết đi giây phút thiêng liêng
Nhận – cho 
đừng để riêng hoài niệm

Xin thôi đừng chết liệm
Đừng cuồng điên
Mê muội
chỉ hư vô
Nghẹn đắng chi? thoáng chút ngây ngô
Để sóng xô 
Người ơi!...vô định.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét