Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

NGÂU


Ngâu

Cứ là mình trong cạn kiệt vu vơ
Không trốn chạy dẫu khoảng trời giông bão
Tột cùng khổ đau sẽ bừng lên cao ngạo

Điểm mặt dối gian đủ biết mình khờ

Ngộ nhận bao điều mới viết nổi câu thơ
Dẫu chỉ tiếng khàn buốt đau chim găm mình bụi rậm
Máu rớt xuống đời. Hứa hẹn là độc ẩm
Giấc mơ bay ...xanh ngút ngát trên đầu

Đừng làm tổn thương người
Bởi: "CÓ ĐI CHUNG VỚI NHAU LÂU ĐÂU!"


Hương Hoàng


Xót người…thương cho những giọt mưa ngâu
Gần mà như xa, có đâu cuộc trần cay nghiệt vậy
Trong tột cùng khổ đau tôi tin người gượng dậy
Nhìn thẳng nhân gian, thấu tận chính mình

Ta đã đi qua hơn nữa cuộc hành trình
Cạn kiệt… vu vơ… buốt đau để định hình nhân cách
Tự vấn lương tâm, bỏ qua oán trách
Ta vẫn là ta tiếng hót giữa bụi mận gai.

Rượu đời độc ẩm nghe cay
Một cơn gió lay cho ngày mai thanh thản.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét