Đừng thả em vào cô đơn!
Nếu anh thả em vào gió
Gió sẽ mang hương trở về
Nếu anh thả em vào mây
Mây vẫn mang hình em đó
Nếu anh thả em vào cỏ
Cỏ luôn nẩy mầm biếc xanh
Nếu thả em vào nắng vàng
Ánh chiều bừng lên rực rỡ
Nhưng một điều thôi, rất nhỏ
Xin đừng chìm trong lãng quên
Đừng thả em vào cô đơn
Nỗi buồn mang em đi mất…
Ngọc Yến Huỳnh
Nếu anh thả em vào gió
Gió sẽ mang hương trở về
Nếu anh thả em vào mây
Mây vẫn mang hình em đó
Nếu anh thả em vào cỏ
Cỏ luôn nẩy mầm biếc xanh
Nếu thả em vào nắng vàng
Ánh chiều bừng lên rực rỡ
Nhưng một điều thôi, rất nhỏ
Xin đừng chìm trong lãng quên
Đừng thả em vào cô đơn
Nỗi buồn mang em đi mất…
Ngọc Yến Huỳnh
ANH KHÔNG THẢ
Nào thả đâu… anh sẽ cất
Em sâu vào - nấc thương yêu
Bởi cuộc người - được bấy nhiêu
Chỉ miền yêu - là vĩnh cửu
Anh không thả…dù xưa cũ
Em là em - đủ anh rồi
Là mạ xanh - mởn đâm chồi
Là vầng dương - đồi nắng đợi
Anh không thả…không nghĩ ngợi
Chỉ mình em - một riêng em
Suốt đời anh – mãi sẽ xem
Nếu không em - đời cô độc.
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét