Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Yêu

YÊU 

Người đàn bà đã tình duyên dang dở 
Chẳng phải còn thuở mười tám đôi mươi 
Từng trải qua bao giông tố đời người 

Trái tim cũng tưởng chừng như hóa đá

Chẳng bao giờ nghĩ sẽ yêu lần nữa
Vậy mà giờ lại trăn trở vì ai
Biết duyên tình tựa như khói sương phai
Nhưng sao vẫn từng đêm trường khắc khoải

Như cánh chim sợ một lần cành gãy
Vết thương lòng âm ỉ tháng ngày qua
Có ngờ đâu đau khổ bị xóa nhòa
Và trái tim như hồi sinh trở lại

Người đàn bà với tình yêu ngây dại
Quên phận mình... ... yêu như tuổi mộng mơ
Ngày qua ngày cứ trông ngóng thẩn thơ
Và khao khát được vòng tay ấp ủ

Người đàn bà đêm từng đêm không ngủ
Cứ đợi chờ đau đáu bóng hình ai
Trái tim cằn ôm nỗi nhớ lắc lay
Và lo sợ... ... đau vết thương ngày cũ

Hương Ngọc Lan


Cứ yêu đi người! nghĩ chi mới cũ
Cuộc mình dù đau, đừng phũ áng mây mờ
Có thể tình!...hoá ta thành kẻ dại khờ
Nhưng nơi ấy vẫn chờ, vẫn đợi

Cứ yêu đi người! cần chi nghĩ ngợi
Đến tìm nhau đừng vời vợi trời xa
Khi trái tim dạo một khúc ca
Ta sẽ hiểu ra mình cần nhau hôn nụ

Vườn ái ân chờ người về trú ngụ
Đêm bàn đào khát hội tụ vần thơ
Xoá hết đi những ngày tháng chơ vơ
Ta nối sợi tơ… một thời đứt đoạn

Yêu! Nào phải là… trái tim nổi loạn
Chỉ vượt làn ranh giới hạn bến mê
Cùng nắm tay nhau vượt khoảng trắng ủ ê
Tìm nhau giấc Thường Nghê…mộng mị

Yêu…! Có chi đâu lập dị
Tình yêu nào tội tình, người cứ mặc thị phi
Xin đến và tìm nhau đi
Đừng nhớ chi “vết thương ngày cũ”*

Chỉ cần trong nhau “vòng tay” ôm…là đủ.

(*Hương Ngọc Lan)

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét