VỠ
Không có mênh mông chỉ là khoảng trống
trong tận cùng xa xót của đơn côi
rừng vẫn xanh khép kín nỗi chơi vơi
nghe khắc khoải, gọi tên mình trăn trở
đêm quá dài lại đẫm màu nhung nhớ
tầm xuân ư mấy độ đã phai mùa
nụ hôn nào ướt cả nhớ trong mưa
se sẽ hỏi chắc là chông chênh lắm
Có phải là nhau đã từng nín thở
ái ân chiều giọt nắng cũng mù khơi
chiếu chăn hẹn hò đêm hạnh ngộ trăng rơi
đăm đắm mãi đỉnh phù vân trắc trở
chỉ còn lại trong nhau cháy mùa nức nở
hồn mênh mang võng lọng đã phai tàn
gió ngược chiều nên lạc bước lang thang
đêm mặn đắng nên ngày không trở dậy
Nga Vũ
Oà…
Chúng mình lạc nhau giữa mùa trăn trở
Khoảng trống vô hình, hơi thở mồ côi
Nào phải tình… từ hai phía đổi ngôi
Nào phải đã!? thôi khát miền ân ái
Đêm…mông mênh chìm sâu nơi xa ngái
Trái đắng nào ta hái riêng ta
Khi nỗi đau đã thật sự oà ra
Thì chỉ còn… một ta hiu quạnh
Vỡ! có phải là? tình không còn kề cạnh
Một người đi… bất hạnh ùa về
“Tầm xuân”* trôi qua trang hạnh phúc trống lề
Lời vỗ về…còn chưa kịp đọng
Vỡ! có phải là? mình ta nghịu ngọng
Phía “mùa phai”* với khát vọng chông chênh
Có phải là? một người nhớ, một người quên
“Đêm mặn đắng”* không tên nhau gọi.
(*Nga Vũ)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét