Nhớ mưa...
Nhớ mưa...
Mà mưa không về
Nắng như đốt cả cơn mê
Cháy lòng
Mây tần ngần
Gió thong dong
Cứ vờ vĩnh
Trời cao không chuyển màu
Nhớ... người
Ồ, chút chiêm bao
Lắng đêm nên trót đọng vào buồng tim
Nhớ hoài đâu sợ nhớ thêm
Nhớ mưa đó
Chứ ai thèm nhớ... ai!
Huỳnh Ngọc Yến
Nhớ…!
Ừ thì…
vờ giả nhớ mưa
Nhớ cồn cào nhớ tình xưa
“cháy lòng”*
Nhớ ai chừ…
má ngây hồng
Khát cơn mưa hạ
cải ngồng nồng cay
Cố…quên
càng nhớ quắt quay
Chờ mưa mà gió cứ bay phương nào
Ơ hay! Kìa giọt mưa rào
Từ đâu bỗng
…rớt
“đọng vào buồng tim”*
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét