Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Vẫn còn yêu...

VẪN CÒN YÊU MỘT CHÚT PHẢI KHÔNG?

Vẫn còn yêu một chút phải không?
Nếu không, sao còn hận nhiều đến thế?
Tình đời thì to, trái tim thì nhỏ bé

Đừng để tim chật chội, giằng co bởi những xúc cảm ngược chiều.

Nào đã ai cười chê khi trái tim run rẩy nhịp yêu
Cũng chẳng ai trách ai vì những điều không thể.
Xin đừng bứt những chiếc gai lòng mình, đâm vào trái tim người mình yêu như thế!
Bởi khi tự xé lòng… có lẽ đã rất đau… rất đau…

Xin đừng khoét những vết thương đã khép rất lâu
Đừng kéo thêm một người ngoài cuộc khác
Chuyện của mình, hãy tự mình giải quyết
Không hận trong lòng, tự khắc sẽ thành quên…

Khi hết đêm, là lúc mặt trời lên
Hãy để hồn lại xanh tươi ấm áp
Quên đi nhé! Để trái tim biết hát!
Như ngày xưa… ai đã từng hát riêng với chính lòng mình…

LinhLan - Nắng Mong Manh


Rồi tự khắc…sẽ thành quên

Ừ! Em biết mà vẫn còn đó “một chút”* yêu
Dẫu có giận bao nhiêu vẫn là tình một thuở
Khi xa nhau trái tim tan vỡ
“Cảm xúc ngược chiều”* phía hơi thở từng trao

Anh nào đã quên đâu! cái cảm giác nao nao
Ngày tìm đến nhau rẩy run… dâng trào sóng
Chỉ một nụ môi thôi mà sao nghe nóng
Đầy ấp đam mê hai bóng một hình

Ngày không còn nhau tình vẫn là tình
Xin đừng khoét sâu bằng ánh nhìn thù hận
Trái tim mồ côi đã đau rồi bao nhiêu bận
Đừng khơi nữa mà oán giận…được gì đâu?

Xin mà!...xin ai đừng khoét sâu
Hãy để vết thương lâu rồi khép chặt
Đừng để người thứ ba trở thành nhân vật
Đào bới lên những sự thật rã rời

Ừ! Quên đi em…quên ta từng có một thời
Từng yêu nhau, ngày đêm không rời nửa bước
Hiện tại…bây chừ… con đường phía trước
Hai ngã chia đôi… rồi “tự khắc sẽ thành quên”*?

(*LinhLan - Nắng Mong Manh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét