Thì ra…
Thì ra gió có thể
Chán.
Bỗng dưng chuyển mùa
Lật tung từng kỷ niệm
Treo giữa trời
Đong đưa…
Thì ra mây có thể
Hóa thân thành cơn mưa
Chảy tràn
Đau rát mắt
Nhớ gì từ ngày xưa…
Thì ra anh có thể
Chạm ngang
Và bỏ bùa…
Để em ngờ nghệch hỏi:
"Mình phải lòng hay chưa?!"
Ngọc Yến Huỳnh
Chỉ là…
“Thì ra”* tưởng đã mà
chưa.
Bên bờ giậu thưa
mùa yêu xưa đợi
Đêm vời vợi
hoang mơ…
“Thì ra”* chỉ là thơ
chỉ là lời trau chuốt
Lênh loang
hạt lệ cay
tê buốt… đắng võ vàng
“Thì ra”* chỉ là những
ngỡ ngàng
Chút nắng vàng…
Chiều cô liêu… rền ve
công viên buồn hiu quạnh.
(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét