RU...
neo biền biệt góc đời xa
thương sao cho mắt em là mắt anh?
nhớ cuồng tim, nhớ mềm thân
xót như ai rứt nửa phần đời quen
có đêm nào - một đêm riêng
em ru anh thức... thuyền quyên muộn màng?
thuyền quyên... nâng một lần khăn
một lần chăm chút, một lần nương vai...
anh đừng khép mắt đêm say
đời ta chỉ một lần đầy ấm thôi!
xốn xang rồi cũng đành vơi
mặn mà mấy cũng nửa vời, chơ vơ
em gom ước vọng vào thơ
ru cho anh thức...
ru mờ dáng nhau...
Đinh Thị Thu Vân
Người ru…
Người ru tôi…giấc chênh chao
Thương mình phía góc ngán ngao cuộc này
Xót cho một mảnh thân gầy
“Đêm riêng”* có được? mộng đầy ái ân
Khát…! Mong chỉ “một lần nâng”*
Một lần tựa, một bâng khuâng…” muộn màng”*
Một lần nghe lấy khẽ khàng
Lời yêu dịu nhẹ chẳng màng đầy vơi
Người ru tôi…đêm mù khơi!
Cho ai người hởi… một nơi tựa đầu
Cho ai bắt nửa nhịp cầu
Gập ghềnh nơi ấy giang đầu trăng treo
Tôi “gom ước vọng”* trong veo
Ru tình thao thức…
mốc meo phận mình…
(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét