Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Ru oan

Ru oan

gối đầu lên chân em đi
khép ngoan anh nhé rèm mi lặng buồn
em lần khuy áo mà thương

sâu trong lồng ngực anh dường như đau...

gánh nơi sợi tóc phai màu
bao nhiêu bạc bẽo và bao phũ phàng?
nghiêng lòng gởi chiếc hôn sang
bao nhiêu ấm đủ xua tan rã rời?

hôn ru... mà mắt cay rồi
bao nhiêu năm vắng lạc loài phận nhau
muộn màng... mai dẫu về đâu
cũng xin còn phút ngả đầu mênh mang

là dăm ba phút lỡ làng
em ru anh, để ru oan đời mình!

Đinh Thị Thu Vân


Ru…

Đắng lòng một khúc “ru oan”*
Lời ru với những ngổn ngang, bộn bề
Chờ mong đã mấy thu hề
Phía trời xa ngái người về hay chưa?

Khúc ru nhoà nhạt nắng mưa
“Phũ phàng - bạc bẽo”* đủ chưa cuộc này?
Em ru!... xưa dáng thân gầy
Sợi xanh chừ bạc nối ngày mông mênh…

Lời ru nhẹ trách ai quên
Lạc loài hiu quạnh chông chênh phận mình
“Dăm ba phút”* cũng là tình
“Về đâu”* người hởi trăm nghìn đợi mong

“Ru oan”* bên ấy tình không
Đành thôi phận mãi long đong…bọt bèo.

(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét