Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Tịch lặng

TỊCH LẶNG

Len trong từng đêm dở
Hồn trôi về bến thơ
Dệt trăm màu mắt nhớ

Soi tìm lời yêu mơ.

Nồng nàn đâu vơi cạn
Khúc ru tình miên man
Hắt hiu đầu cánh sóng
Rẽ ngôi giấc trăng vàng.

Đường chỉ tay sâu hoắm
Bến bờ nào chông chênh
Ta mơ bàn tay nắm
Cuộc tình chưa tròn tên.

Người về khơi xa đó
Còn giữ gì cho nhau
Cách chia bờ tịch lặng
Phía này một trời đau...

Dốc Đêm



Tình!...

Một ngày không còn nhau
Ta nghe đau thầm lặng
Đêm muộn màng chênh chao
Cuộc mình nghe nằng nặng

Hai lối đường chia xa
Ta mình ta loài lạc
Có nỗi buồn diết da
Thương lẻ loi cánh hạc

“Khúc ru”* tình cùn cạn
Ngày giải hạn mông mênh
Đời có gì hữu hạn
Ta con thuyền lênh đênh

Tình!... khúc hát nhớ quên
Sóng trào dâng theo gió
Ai bước đường thang thênh
Ngày lãng quên đâu đó.

(*Dốc Đêm)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét