Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Hà Nội sang mùa

HÀ NỘI SANG MÙA

Hà Nội sang mùa nắng trốn đi đâu?
Chiều dừng chân vệ đường ngơ ngác cỏ
Phía bờ xa nhức từng chùm Gạo đỏ

Liễu rờn xanh tóc gió gọi Hạ về

Lặng phía này cỏ ấp mặt bờ đê
Kia tiếng guốc vọng mặt hè khản khốc
Đường gốm sứ bụi hoen vàng trằn trọc
Trăng phố ngủ quên
Mắt đỏ đèn đường

Hà Nội sang mùa vắng nắng ... càng thương
Ngày vất vả chờ đêm về ngả giấc
Qua lâu rồi những ầm ào gió bấc
Mà bước chân người không vội
vẫn va...

Lòng chưa lần rời sao gọi là xa
Hà Nội chờ ai bốn mùa đong nhớ
Con phố nhỏ ồn hơn nhịp thở
Quán cóc nhẩn nha
Điệp trổ bông vàng

Nắng kịp về không mà cơn gió miên man
Len lỏi từng khe cùng nhắc nhớ
Da diết quá lời một thời hoa đỏ

Để bất chợt tìm nhau
Ngày Hà Nội sang mùa.

Hương Hoàng


Gọi mùa…

Có phải giao mùa mà Hà Nội điệp vàng?
“Nắng trốn đi đâu?”* để ngỡ ngàng chân bước
Hoa “gạo đỏ”* cho một lần đính ước
Tháng tư xưa ta say khướt dáng người

“Hà Nội sang mùa” vắng bặt tiếng cười
Đêm người phu quét đường trong tĩnh lặng
Tiếng chổi khua trọc trằn nằng nặng
Ngõ nhỏ quạnh hiu
im lặng khúc ve

Ta hỏi người còn có được nghe
Lời đêm dưới táng me vùi ngủ
Hỏi người nhớ không mùa này năm cũ
Một người ra đi, một người ủ rũ…lệ rơi

Hà Nội giao mùa là phút chơi vơi
“Con phố nhỏ”* xưa nơi hò hẹn
Chừ… thì tình không còn nguyên vẹn
Ai đi xa!? Ai quên những hẹn thề

Đêm nắng đi…nắng chẳng kịp về
Ai sẽ là người vỗ về?…tình nhỏ
Hà Nội đèn đêm mờ mờ, tỏ tỏ

Người đã bỏ ta đi
Ta vò võ gọi mùa

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét