Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Giấc mơ buồn


Giấc mơ buồn!

Vắt trái tim mình viết những câu thơ
Nỗi cô đơn rơi rơi từng giọt nhỏ
Chiếc lá khô ngoài thềm đang vụn vỡ

Mùa đã qua khép lại giấc mơ buồn.

Chẳng đủ dại khờ để nhớ để thương
Sao quặn thắt chút lòng riêng vô cớ
Nghe đắng đót gió từng cơn nức nở
Nhói đau đời... hoang phế những buồn vui.

Tự dỗ mình giữa ngày tháng lặng trôi
Nhặt ánh sao vá khung trời mơ ước
Bay đi bay đi... đừng về lối ngược
Phía cuối tình yêu không bóng đợi chờ

Thoáng mềm lòng rơi nước mắt vu vơ
Trách chi nhau trước dòng đời ẩn số
Chỉ bất lực lặng nghe mình tan vỡ
Tuôn chảy niềm đau nỗi nhớ vô bờ.

Ngọc Yến Huỳnh

Còn…không!?

Ừ! Trách chi người “trước dòng đời ẩn số”*
“Giấc mơ buồn”* xin hãy cố quên
Dẫu biết hồn trôi… dạt phía chênh vênh
Xin người đừng, mông mênh “tự dỗ”*

Vết chấm phá thời gian, in hình loang lổ
Còn không cho ta một chỗ buồn vui?
Đắng lòng đau… xa xót khôn nguôi
Thôi thì cứ giả đui nhìn nhau “vụn vỡ”*

Giữa đêm đen làm gì có? ánh bình minh rực rỡ
Giữa trống không vắng hơi thở vỗ về
Ta đã xa nhau hỏi mấy thu hề
Mà đường về quạnh hiu “hoang phế”?*

Hay tại ta - tại người… vốn thế?
Trong cuộc trầm luân làm kiếp dế…giun
Cất tiếng nỉ non mà đời cũng chẳng bao dung
Nên cuộc mình không được chung trọn lối

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét