Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Mưa đêm

Mưa đêm!

Lạ gì đâu... tiếng mưa đêm 
Giọt rơi rơi. 
Nhói ... 

Nỗi niềm riêng tư
Bềnh bồng giữa cõi thực hư
Mưa gần sao lại nhớ từ nơi xa

Nhủ lòng... thôi, chỉ phù hoa
Thời gian lơ đễnh nhạt nhoà hương bay
Giấc mơ vỡ.
Trắng đêm dài
Bên thềm tha thiết gió lay gọi buồn

Sai mùa tình hóa khói sương
Lỡ câu ước hẹn thiên đường vụt tan
Lạc về đâu sợi tơ vàng
Mong manh bóng chiếc ngỡ ngàng đợi ai

Là mưa thôi... sao đắng cay
Bên song cửa
Nhớ quắt quay một thời
Mưa ngoài sao lạnh tim côi
Lênh đênh nước mắt thương... trời...mưa đêm!

Ngọc Yến Huỳnh




Mưa…!

Đêm về đếm hạt mưa rơi
Giọt dài
… giọt ngắn
chơi vơi nỗi niềm
Nhớ thương đã cố nén kiềm
Dưng mà lệ cứ đi tìm xót xa

Bảo lòng đừng!... nhớ người ta
Mà sao dạ cứ thiết tha mong chờ
Tình đã mất
…mắt thẩn thờ
Ngoài hiên một bóng dật dờ vẫy tay

Khói sương mờ ảo…hay say
Cuộc tình tan vỡ nghe cay cuộc mình
Bước đi lạc phía chùng chình
Ngỡ ngàng mong đợi bóng hình tình nhân

Mưa về cuộn nước trào dâng
Để lòng ai mãi…
bâng khuâng chạnh buồn
Nước thì sẽ trở về nguồn
Người sao biền biệt theo luồng… thu phong

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét