Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Theo vết trầm luân


Hy vọng tắt - Ta nhóm từng đóm mắt

Ta bất lực nhìn từng cơn nắng quái
Hóa tro tàn hơi thở vốn hiện sinh
Không gọi được cơn mưa từ năm ấy

Nuôi màu xanh diệp lục - lá cong mình

Chiều - nắng gắt và nỗi buồn hăng hắc
Ráng thả mình ngửa mặt đốt hư vô
Mùa đã tắt - chiếc cầu vồng ai cắt
Một nửa nằm trơ trọi giữa hanh khô

Người dối trá kẻ son màu môi thẫm
Vệt loang tim thâm tím nỗi dung hòa
Đêm oi bức tiếng côn trùng nhũng nhẵng
Bình minh dường thủng thỉnh phía xa xa

Ta gói ghém một nửa niềm tin chết
Chôn đáy bồi - biển cuộn sóng than van
Hy vọng tắt - ta nhóm từng đóm mắt
Một miền xanh xa tít nẻo hoang đàng

Huỳnh Gia 

Theo vết trầm luân

Ta đi lạc con đường gai góc
Từ tóc xanh nay hoá bạc đầu
Cõi “hiện sinh”* phận người lăn lóc
Hỏi u minh một nẻo về đâu?

Đêm – u tịch góc lòng tơ rối
Ngày – tan hoang trăm mối tơ vò
Ngày lại đêm thời gian tiếp nối
Phía cuộc trần nào được tròn vo

Đời dối gian tình người thay đổi
Hằn vệt đau mỏi gối chồn chân
Đường xa ngái ngàn muôn dấu hỏi
Bình minh hay bóng tối tràn dâng

Thôi gói lại miền yêu lịm chết
Ta một mình theo vết trầm luân
Niềm tin rụi - một ngày chấm hết
Nhắm mắt rồi thôi kiếp gian truân.

(*Huỳnh Gia)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét