Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

Từ tạ


NGƯỢNG NGÙNG
Hương Hoàng

Ngày muốn lòng mình như nắng
hình như chiều rớt thật mau
hồn chưa kịp về yên ắng
đã nghe thẳm dài đêm sâu

Ngày muốn lòng mình như lá
vàng thu nhuốm tự bao giờ
bần thần chút xanh bản ngã
trong thoáng hương buồn ngẩn ngơ

Ngày muốn lòng mình như khói
mong manh hòa với mây trời
bước chân lạc miền cỏ rối
để bao ngã quỵ tơi bời

Chẳng thể là mình như xưa
giữa cuộc đời bao thống khổ
bất lực nghe hồn hóa mưa
bên thềm thơ vừa sạt lở

Ngượng ngùng dăm ba chữ nhạt
giăng giăng cho hết một ngày…





Từ tạ…
Duthuymiengiang

Đêm nghe hồn ta hoang lạnh
dường thấy riêng mình lẻ loi
mắt chưa kịp tìm giấc ngủ 
thì ban mai đã chớm rồi

Đêm nghe hồn ta đi lạc
thu gọi mùa lá rụng rơi
tim nhói đau đời nghiệt ngã
mùa đến đi ta chơi vơi

Phải cuộc người luôn trăm lối?
chọn lựa nẻo nào để đi
giữa ban mai và bóng tối
ta suốt đời cánh chim di

Hết rồi còn đâu ngày ấy
dịu dàng đắm đuối nồng say
ta đã xa nhau từ đấy
kiếp này thôi hết nợ vay

Tạ từ thơ dăm con chữ
vần gieo mãi miết đêm dài…
 — cùng với Hương Hoàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét