Đỗ Minh Ngọc
Nhẹ nhàng ùa vào thinh không,
Một ngày mùa Đông ghé lại
Bàn tay ai gầy thật khẽ
Phím đời từng nốt bâng khuâng
Cung đàn buồn se sắt ngân
Hồn ai mơ hồ cõi mộng
Bông hồng sương đêm còn ngậm
Nhẹ bung một tiếng thở dài
Phím ngà ru qua ban mai
Dương cầm hát lời mê mải
Ước sao ta gần, gần lại
Nắm tay qua chặng đường dài.
Tơ buông
Duthuymiengiang
Người buông một sợi tơ đời
ta không còn lời để thốt
trái tim ngục tù người nhốt
ta tìm đốt hết nhớ thương
lời ngân oai oán tơ vương
đời không là chương tình sử
rắc gieo chi người con chữ
để tình giữ mãi thiên thu
Cung trầm thánh thót lời ru
hồn ta đêm dài u tịch
cuộc mình lỡ rồi mùa nghịch
rời tay rơi bịch hư vô
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét