Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

Mặc kệ đời không

TRO ĐÃ LẠNH TRÊN TRIỆU TẦNG HOANG VẮNG
Đinh Thị Thu Vân
đừng bắt trái tim mình đau đến thế
đừng bao giờ xới nát cô đơn
yên mà nuốt, yên mà tan đắng chát
yên mà nguôi, mà nặng trĩu phai mòn!
yên mà thấm - tình không lay được bóng
thương yêu không cời được lửa rơm tàn
tro đã lạnh trên triệu tầng hoang vắng
yêu chỉ là tự chuốc, tự mông lung!
tự mình kết những tơ mềm, tự quấn
thì tự van thanh khiết hãy buông lơi
dây ràng buộc một đoạn đời đan lở dở
từng sợi đã run lên...
chờ vết cắt bung rời...

Mặc kệ đời không
Duthuymiengiang
Xin “đừng bắt trái tim mình đau”* nữa
đã đầy rồi những buốt lạnh quạnh hiu
lặng cùng cay, lặng cùng tê buốt
lặng cùng buồn, cùng loi lẻ ráng chiều

Thương mà nhạt_ không cận kề xa ngái
yên không khơi dậy được chút niềm tin
thì thắp lửa cũng chỉ là loe loét
đâu đủ soi tận ngóc ngách đoan trinh

Xin đừng nữa “những tơ mềm tự quấn”*
trói chi hồn với đêm trắng đợi mong
mở gút thắt quẳng sợi buồn bám víu
xóa vết tro tàn…
mặc kệ đời không…
(*) Đinh Thị Thu Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét