Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017

Đêm đã sâu

Ngày đã cạn cùn.

Còn có gì đâu, ngày đã cạn cùn
Ngỡ buồn đau đã vào cơn hấp hối
Ngỡ thời gian không thể còn phạm lỗi
Ngỡ an nhiên như chồi biếc bắt đầu

Ngỡ bao năm qua mưa nắng dãi dầu
Lòng đã tịnh, đã thôi mùa giông bão
Trái tim khép, giữ nhịp đều giả tạo
Nụ cười đóng khung gồng gánh bao điều...

Cớ sao biển đời vỗ sóng cô liêu
Vô tâm đập, vỡ tan bờ che chắn
Giữa xơ xác, ta tìm ta hoang lạnh
Cố vùi chôn bao đắng đót riêng mình


Chút chạnh lòng, thương lắm kiếp phù sinh
Như hạt bụi đâu thể nào chọn lựa
Mai mốt nơi này ta không đến nữa
Chỉ giọt mưa buồn nhớ nhớ quên quên...



Đêm đã sâu
Duthuymiengiang

Đêm đã sâu ta vùi trong quên nhớ
giấu buốt đau vào góc kín tim cùn
tưởng đất trời chẳng khi nào lầm lỡ
nào dè đâu cũng có lúc lệch chùng

Ta lầm lủi đi qua ngày gió chướng
tìm an yên sao dầy đặc bão giông
mơ hạnh phúc mà nào đâu có thật
nên đành thôi phận kiếp long đong

Giữa cuộc người trắng đen_ thay đổi
biết tìm đâu cội rễ yêu thương
chân lê lết gối chùng mòn mỏi
một mình ta lạc cõi mù sương

Đã biết rồi_nhân gian bạc thếch
ta chỉ là hạt cát nhỏ nhoi
rồi cũng sẽ trở về biển cả
chỉ xót ta loài lạc, mồ côi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét