Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2017

Nghe cay

NGỌN KHÓI NHỎ
Hương Hoàng

Mưa !
Thu qua không một lời
Lá sấp vàng mặt cỏ
Con tim triền miên rơi

Ta tìm ta lạc lối
Trong cạn chiều nắng trôi
Thấy mình trên di ảnh
Của ngày xưa - mỉm cười

Bước đời chân chai sạn
Hài tuổi thơ chật rồi
Muốn ngả vào rơm rạ
Mắt lưng tròng... Mẹ ơi...


Trái tim thì nhỏ bé
Biển đời muôn bão giông
Ta như ngọn khói nhỏ
Lẫn vào trong chiều đông.


Nghe cay…
Thuydutran

Đông !
Thập thò ngoài khung cửa
heo mây se lạnh hồn
tử đồng ươn ướt mặn

Em rời ta… dấu lặng
để nỗi niềm chơi vơi
chừ dốc đèo từng chặng
ta một mình tụt rơi

Miền tình tim khô cạn
đã qua những tháng ngày
có em trời sáng lạng
giờ hoàng hôn nghe cay

Nhớ ngày nao ước nguyện
mà sao giờ chia xa
phải đời là câu chuyện
ta mình ta diết da

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét