Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

Nào phải...

Tình khúc mùa đông - ( 10 )
Huỳnh Gia
Ta gắng xòe rộng đôi bàn tay
mong giữ lại chút nắng - chiều hợt hời bỏ sót 
nhưng mùa đông đã ập về bất chợt
hạt nắng cuối cùng thôi rũ chết giữa dửng dưng
Đêm lang thang ngược hướng đám đông
trôi về phía tiếng chuông giáo đường xa xa đang vang lên trầm bổng
nỗi nhớ rối bước mùa – khuất sâu miền đồng vọng
trượt dốc - bấu triền đau
Đông lạc loài trên con phố không nhau
gió tạt từng cơn - xoáy tròn
khiến cho đêm say khướt
sợi tiếc nuối ngỡ vùi sâu trong lòng sương ẩm ướt
hí hửng bện nỗi buồn - loạng choạng dệt tầm vương
Đông vót đọt lạnh đêm - bén ngót
khéo xiên luồn
nhoi nhói từng thớ da khô cằn – tê cóng
có tiếng chú chim sâu lạc bầy gọi tìm nhau - khàn giọng
Ta im lặng đi tìm …
chừng có lẽ hoài công
Ai mang mùa thu chôn vào lá
đốt rụi dần
ngọn gió tốc tung tro – bụi giăng trời - xám lạnh
nỗi nhớ co ro giữa nhánh giao - đặc quánh
lối hẹn bặt mù xa …

Nào phải tại Đông
Duthuymiengiang
Em xòe bàn tay năm ngón kiêu sa
vẫn không ngăn được_ nắng va chiều đến vội
trái tim yêu đâu làm gì có tội
mà sao ta… cứ phải lội ngược giòng
Ta đi tìm em giữa rét buốt trời đông
bài thánh ca mênh mông phía góc giáo đường xa vang vọng
nỗi nhớ em đã nguôi đâu…còn đọng
góc khuất thẳm sâu
nghiệu ngọng sót mòn
Đêm lạc loài cuối góc phố quay tròn
cơn gió buốt bào mòn dốc trượt
ta đếm tình nhau mấy lần có được
nụ nào nồng, nụ nào giá lạnh…trao nhau
Đông ập về mang nỗi nhớ_chênh chao
ta nghe nhói đau
cùng đêm buồn loi lẻ
chú sẻ nâu cô đơn trên cành khô thõ thẽ
lời thì thầm…
của những kẻ_mồ côi
Nào phải tại ta tiếc mùa thu hay chờ đông
đến đổi ngôi
chỉ tại giòng trôi không thôi dừng lại
để bây chừ tim ta hoang dại
lối tình xưa hóa nghi ngại..chân quen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét