Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Xin em cứ để mùa qua

MÙA KHÔNG ANH

Ngân Hà lấp lánh những vì sao
Ánh sáng rọi xuống cánh đồng từ lâu trơ gốc rạ
Mùa khô - suối phơi lòng đá
Lá rời cành khe khẽ liệng vu vơ...


Em đứng đã lâu...
đã đợi...
đã chờ....
Đã bật khóc
giọt hờn
giọt tủi
Bóng trải dài rồi cuộn tròn lầm lũi
Trên trời sao đổi ngôi...


Cảm xúc nào cũng nguội dần thôi
Em không đợi, không chờ, không mong nữa
Nước mắt cạn rồi trước ngôi nhà có ô hình tim trên cửa
rưng rưng nhìn gió lùa


Đã cỗi già năm tháng ngây ngô
Anh không nhận ra đâu nếu một ngày trở lại
Ký ức ngủ, hoang tàn cỏ dại
lối về... anh nhớ được không?


Ngôi sao lóe lên...khắc khoải phía cánh đồng
Ngâu qua rồi chẳng ai còn mong cầu Ô Thước
Đã vuột mất những gì có được
bàn tay lưu dấu chai sần


Mình là hai vì sao lưu lạc sông Ngân
Gần rồi xa ...có thể là mãi mãi
Em nhặt niềm tin tháng ngày sót lại
Đi qua mùa không anh.


Hương Hoàng

Xin em cứ để mùa qua


Em! đời đâu phải tất cả là màu xanh
niềm tin nào chỉ có long lanh tỏa sáng
nên tình yêu đừng vội vàng ngao ngán
để phía không nhau còn sót chút ráng chiều…

Đừng đứng chờ nhau…
sáng sáng…
chiều chiều…


nơi những điều
dối gian
gian dối
hãy chừa cho nhau…
Em!
một lối
lối đến đi không đối nghịch nhau


Khi con tim đạt đến tột đỉnh nỗi đau
thời gian sẽ trôi qua mau em đừng “mong nữa”*
giữa hận thù, thương yêu xin đừng xen vào giữa
rồi thời gian cũng lật ngửa…
thôi mà


Chẳng có đâu em điều thật thà
ký ức chỉ là khoảng thời gian vụng dại
chờ chi!... có không?... một ngày quay lại
khung trời xưa chừ “cỏ dại hoang tàn”*


Mùa thu qua đi sót chiếc lá vàng
như ngôi sao hôm muộn màng le lói
Em đừng “nhặt niềm tin”* lần dò trong bóng tối
tìm chi những bối rối…cuộc trần


Mặc đi em thế sự xoay vần
xa – gần tất cả điều do phần số
tình yêu không thể là điều ban bố
ta cứ để mùa qua đừng cố đợi mong



(*Hương Hoàng)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét