Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Nào phải

EM VÀ ĐÊM, BIỂN VÀ SÓNG 

Em chỉ có một mình
Trong lặng câm màn đêm u tối!
Em xé tan đêm

Những mảnh vụn rơi lả tả
quyện hòa quấn quýt xoáy tròn bên em

Đêm trong em
Đêm trong em mịt mùng bất tận
Từng mảnh em tan ra
Nát vụn vào trời đêm
Từng mảnh đêm tan ra
Ngấm trọn vào thịt da
Em là đêm 
Đêm cũng là em
Em nghe dế nỉ non nhịp thở
Đêm thâm trầm ôm hổn hển trái tim

Em nhớ anh
Nhớ anh ngàn cơn khắc khoải
Ngàn cơn muộn phiền sóng tràn bờ
Sóng cắt nhỏ em ra
Dìm em trong muôn ngàn bọt nước
Em cắt nhỏ sóng ra
Những giọt lấp lánh li ti mong ước
Em là sóng
Sóng cũng là em
Em hòa mình vào biển lớn
Em vẫn tưởng biển là anh!

Biển khô muôn đời cát cháy
Rát chân trần em ôm mặt đớn đau

Thì ra anh là đêm!
Còn em vẫn là sóng
Ngàn đời đêm vẫn đen biển vẫn khô chết
Và sóng vẫn hát khúc ca mơ một mái nhà...


Trần Hạ Vi



Nào phải ta là đêm

Ta nghe tiếng em thì thầm trong đêm
như một lời oán trách
nào phải ta là đêm
mà chỉ là bức vách
in bóng em ngăn cách một ảo hình

Từ hai phía chùng chình
ánh nến soi không đủ cho chúng mình rõ mặt
không đủ để ta góp nhặt
sắp xếp lại hình hài
cột chặt thương đau
đêm làm ta mất nhau
đánh rơi nôn nao một thời chờ đợi
đâu phải chúng ta là bóng đêm vời vợi
mà sao trời cứ bắt đợi, bắt chờ
dưới ánh nến mờ
chúng mình là những kẻ khờ thế kỷ

Ta nhớ nhau
nỗi nhớ cứ như là âm ỉ
như sóng vỗ bờ lời thủ thỉ ngàn năm
sóng đuổi lăn tăn về phía xa xăm
nơi lạnh câm lời tình tự…
có phải vì do dự?
mà sóng cứ mãi xa trôi khuất tự bao giờ
phải sóng là em?
phải sóng là anh? ở giây phút đợi chờ
cho biển nộ cuồng mịt mờ bão nổi

Hỏi em có cùng anh chống chõi
Hay để già nua cằn cỗi cuộc này

Đêm không là anh
khi em chẳng mong đợi sum vầy
biển thì vẫn không ngừng từng ngày gào thét
góc tim nhau còn nơi để nhét
chút hạnh phút đơn sơ giá rét lập đông…


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét