Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Bạc

KHÔNG ĐỀ

Giấc mơ ấy em không bao giờ bày tỏ
đời này
kiếp này
và nghìn năm sau nữa...


tựa vào những dịu dàng dang dở
tựa vào những lưng chừng sẻ chia
tựa vào ánh lân tinh mịt mờ đẫm khói
tựa vào ước vọng mong manh
em bước rời góc tối
em bước rời hạt hạt nước mắt
chưa rơi


ngần ấy thôi đủ nghẹn lời tri kỷ!

làm sao em không biết
ngần ấy thôi
ngần ấy thôi...


làm sao em không biết
ngay từ lúc nương vai ta đã bạc ta rồi...


Đinh Thị Thu Vân

Bạc…

Vâng! thì ta đã bạc ta
khi sự thứ tha đã không còn nữa
em đã từng
khép bưng cánh cửa
chơ vơ một nửa…
lâu rồi


nương vào đâu khi ánh sáng khuất sau đồi
nương vào đâu “những lưng chừng”* vuột mất
nương vào đâu giữa cơn mưa lất phất
nương vào đâu lúc nến tắt…đêm cùn
anh một đời bảo bùng
anh một đời vẫy vùng mà với em…đau
quặn thắt


Lời tri âm vương vất mãi…không thôi!

biết tình là dòng trôi
phận lẻ loi
phận lẻ loi…


cái điều buồn khôn xiết
từ đầu bên nhau đã viết khúc chia lìa…


(*Đinh Thị Thu Vân)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét