Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Nào phải tại thu

NGHĨ VỀ MÙA THU CŨ

Nơi ta chạm mùa thu của duyên trước
Nắng yên lành và gió cất đáy thơ
Chỉ những di cảo tối nhạt màu
Nhạt người hát và nhạt lời nói cũ.


Hà Nội mùa thu những dịu dàng hoán đổi
Se se bờ vai mỏng cả ánh anh nhìn
Em lại ước góc coffee sỏi đá
Cái ghế trống một người như chúng mình trống nhau.

Bây giờ hai nửa thẫm hai màu
Anh độc bước bên đời cô lữ khách
Em gói mình trong khóa ngăn khó nhọc
Một phần tư tháng ngày phố dong dải đốt suông.

RGMN 



NÀO PHẢI TẠI THU

Nào phải tại thu đâu với lá vàng buông
Mà do ta chưa chạm tới khuông của hẹp
Di cảo đời biết thế nào xấu đẹp
Chỉ cuộc mình hạn hẹp nghĩ suy

Mưa Sài Gòn giống như đuổi chạy nhau đi
Ai bảo người nhâm nhi ly café Đá Sỏi
Cái ghế trống đợi chờ mòn mỏi
Ta trống nhau trong “một cõi đi về”*

Bởi bước du miên tôi nào dám để lại lời thề
Một thoáng đi về người đừng ngóng đợi
“Mưa thì thầm là mưa rất xa”*… vời vợi
Nửa cuộc mình xin đừng nhọc đợi… chờ nhau

(*Trịnh Công sơn; **Tôn Thất Lập)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét