Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Mùa buồn

MÙA BUỒN

Vắng đi rồi giấc mơ có anh
Khi cuộc sống tròng trành bởi những điều tưởng như rất nhỏ
Tháng năm vò võ 
Ký ức rêu phong

Chỉ sợ mình không qua nổi một trận gió Đông
Để đến ngày nắng dội
Mùa Thu buồn nhuốm màu tội lỗi
Lặng lẽ phóng sinh từng chiếc lá vàng

Cơn mưa bất chợt đi ngang
Đủ cho mùa Xuân mắc nợ
Có điều gì đổ vỡ
Trong tim ...


Hương Hoàng



Khi mùa buồn rơi vào sự lặng yên
Người nghe giấc cô miên thường nhật
Thăm thẳm tròng trành dưới sâu đáy vực
Có thể là nhỏ nhoi nhưng buốt ngực vô ngần

Thời gian trôi dần
Ký ức thì cứ tần ngần, quanh quẩn
Nỗi đau có thể nào trốn lẫn
Vết thương chưa liền da nên vẫn tấy đau

Thu buồn… mưa rắc hạt lao xao
Chiếc lá vàng rơi bao lần chao liệng
Đời phóng sinh nhau cần gì hiển hiện
Đổ vỡ rồi…nguyện ước cũng dần buông


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét