Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Chênh chông

CHÔNG CHÊNH

Nỗi niềm câu chữ còn đây
Tình thơ như gió lắt lay qua thềm
Trời cao cho rộng cánh chim
Chạm vào ngõ vắng


con tim nghẹn ngào

Tai nghe tiếng gió thì thào
Tiếng đàn réo rắt chạm vào
chông chênh


Mười hai bến nước lênh đênh
Bèo xuôi bến đục gập ghềnh nổi trôi

Ngọt ngào chưa thấm vành môi
Đã nghe chát mặn
giọt rơi chín chiều.


Trăng Thơ


Chênh chông

Chông chênh phận số đành liều
thả trôi số kiếp còn nhiều long đong
đất cao, trời rộng chỉ mong
một mình, một cõi
cho xong cuộc này


Lỡ mang dáng vóc thân gầy
đành thôi chuốc lấy đoạ đày
…nhân gian
“mười hai bến nước” dỡ dang
bến trong - bến đục ngổn ngang cõi lòng


Đắng cay, thua thiệt chất chồng
bao chừ thoát khỏi
Cái vòng…trầm luân.


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét