Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Cõi người


Cõi người…

Có những khi lòng nghe rất buồn
Có những khi thèm nước mắt tuôn
Gột rửa tâm hồn…
 Nơi ta nhớ cuộc tình đã mất
Nơi ta phơi nỗi buồn trắng mắt
Lấm bụi đền thiêng

Ngày đã lấp đường trần khuất lối
Đêm đã dài mong manh, mong manh
Cô đơn cõi người

Thôi đừng vấp vào nhau nông nổi
Gió bên thềm lay hương hoa rơi
Và ta sợ… tình ơi!


Ngọc Yến Huỳnh


TÌNH ƠI!

Có một ngày thấy ta chơi vơi
Có một ngày buông lơi số phận
Có một ngày chôn sâu uất hận
Là ngày!...không còn bận cõi người

Ngày ta tắt hẵng nụ cười
Lười cả yêu thương chờ đợi
Chẳng cần chi nghĩ ngợi
Không díu dan, không vời vợi cuộc tình

Rồi sẽ nhẹ nhàng thôi riêng với chính mình
“Khuất lối đường trần”* bóng hình đã mất
Nhẹ tênh đi… quên luỵ phiền vương vất
Đó là ngày ta khất - giã… “tình ơi!”*


(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét