Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Đánh cấp

Đánh cắp thời gian.

Ta đánh cắp thời gian
mong xóa muộn màng bao điều lầm lỗi,
thắp khói hương quá khứ

 từng sợi buồn về đâu
chơi vơi...

Những con sóng vô tư
cuộn mình về phía trước,
nào hay lấp lóa bóng bạc đầu
thắt đau từng lớp lớp
trôi xuôi...

Xếp lòng tịnh yên
buộc buồn vui chỉ mơ hồ thấp thoáng
bỗng dưng cơn gió lạ đậu bên thềm
cỏ úa
xoáy tròn từng giọt
mặn môi...

Chẳng bẻ được đường cong thời gian
đưa nhau về kỷ niệm,
xâu chuổi từng ngày nắng,
vụng về kết đêm sâu
xây đền thiêng bé nhỏ
che trái tim qua bao mùa lạnh giá
đơn côi...

Ta đánh cắp thời gian trốn chạy điều nghiệt ngã
rưng rưng lối mòn thơ dại,
trái tim ai để lại
rực hồng vòm hoa giấy,
nơi tình yêu bắt đầu thuở ấy
xa xôi...


Ngọc Yến Huỳnh

Ta đánh cắp nhau
Khoảng thời gian cuộc người dài ngắn
Quá khứ chừ trống vắng
Sợi buồn trôi tan loãng
về đâu!?

Bồng bềnh giữa bể dâu
Nào biết vực sâu chờ đợi
Thời gian nếu ngồi đếm thì dài vời vợi
Kịp không? để ta nghĩ ngợi
cuộc mình…

Dẫu cố ý, hay vô tình
Cuộc tình đi qua, để lại ta băng giá
Trở lại thôi kiếp người sõi đá
Buồn trơ
ta về… ta tự
vá ta…

Thời gian không là ánh sáng giao thoa
Kỷ niệm đôi lúc không là toa thuốc
Vết đau lòng từng ngày giá buốt
Có bình yên không với lem luốc cuộc người
Đôi lúc ta cố mỉm cười
Nhưng biết người đơn côi “trốn chạy điều nghiệt ngã”*

Đã lỡ đánh cắp yêu thương giờ ta phải trả
Lối mòn cùng những ngả chia hai
Tình yêu
trong cuộc mượn vay
Phút cuối cùng đối diện mỉa mai
Cay nghiệt…

(*NYH)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét